Chồng Quỷ (Quỷ Phu)

Chương 7

Edit: Vua Hải Tặc 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Bầu trời ban đêm tĩnh lặng, ngọn đèn mờ nhạt dưới ánh trăng, Liên Thanh chạy thẳng đến ký túc xá, 13 404 chính là tầng lầu Ôn Tư Lương ở. Đứng dưới đất nhìn lên trên ký túc xá, tầng thượng bị khuất trong bóng tối, không một chút ánh sáng.

Ninh Viễn nắm lấy tay cậu thở hổn hển: "Cậu nhất định phải đi vào sao? Cậu nghĩ kỹ chưa?"

"Cậu không nên đến đây, rất nguy hiểm." Liên Thanh không muốn Ninh Viễn bị liên lụy vào những chuyện này, gỡ tay cậu ta ra. Cửa ký túc xá chợt mở ra, một luồng khí lạnh đập vào mặt. Cậu thoáng căng thẳng, cuối cùng vẫn siết chặt tay trực tiếp xông vào.

13 chính là tầng 13, cậu không ngu đến nỗi đi thang máy lên mà đổi sang đi cầu thang bộ chạy lên trên. Từ lúc nãy đến bây giờ đã hơn mười phút trôi qua, không biết bên trên thế nào rồi!

Liên Thanh vừa sợ lại vừa không muốn bọn họ xảy ra chuyện, trán chảy đầy mồ hôi, cậu chạy liên tục.....

"A a!! Tránh ra!!!"

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Liên Thanh đứng lại, phân biệt phương hướng một chút, sau đó chạy đến. Đối diện cũng có mấy người chạy về phía cậu, Liên Thanh vội vàng giữ bọn họ lại.

"Các cậu có phải là nhóm thần bí không?"

"Buông ra! Phía sau có quỷ!!" Người bị nắm giãy giụa, muốn chạy đi. Liên Thanh thà chết cũng không buông, chặn tất cả mọi người bên trong cửa, nữ quỷ không đuổi theo, chắc đã bị bọn họ bỏ rơi rồi.

"Hiện tại nó không đuổi theo nữa đâu! Cuối cùng mục đích của các người là gì?" Liên Thanh hét lên.

Một người đứng ra, thở hổn hển nói: "Chúng ta có thể đi ra ngoài trước rồi nói sau được không? Nếu không đi thì không ai có thể ra ngoài được nữa! Cậu cho rằng đó là cái gì? Là ác quỷ đó!"

"Đúng vậy! Ra ngoài trước rồi nói sau đi!"

"Một hồi đi thì lại không kịp!"

Những người khác rối rít phụ họa, Liên Thanh cũng không muốn dây dưa ở đây, dù sao cậu cũng không chế phục được con quỷ, chỉ gật đầu: "Được rồi, đi ra ngoài đi!"

Cậu vừa dứt lời, vốn đám người muốn cuống cuồng chạy ra ngoài lập tức trợn to hai mắt, mặt đầy hoảng sợ nhìn sau lưng cậu, tiếp đó lại gào khóc xoay người bỏ chạy.

Liên Thanh chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, một luồng gió lạnh thổi vào cổ, nhất thời da đầu tê dại, thật là.... Do dự một lúc, sau đó sử dụng hết sức lực lấy tốc độ chạy một trăm mét. Đùa sao! Anh cũng sợ quay đầu sẽ bị dọa chết!!

Con người lúc ngàn cân treo sợ tóc thì sẽ bộc lộ tiềm năng lớn nhất. Những người đó đều trở thành vận động viên điền kinh, cho dù là nữ sinh cũng không bị bỏ lại phía sau. Liên Thanh chạy nửa ngày mới đuổi kịp bọn họ.

Bên trong hành lang tối tăm không nhìn rõ đường, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chạy. Liên Thanh bắt đầu mệt mỏi, hơi thở trở nên dồn dập. Những người khác cũng có loại phản ứng này, tốc độ dần chậm lại.

Con đường này thay đổi như không có điểm dừng, bất luận bọn họ chạy nhanh như thế nào cũng không thể chạy ra ngoài. Đã có người chạy hết nổi: "Tôi, tôi không, tôi không được rồi..."

"Tôi cũng....." Hai người cùng nhau dựa vào tường, những người khác cũng chỉ có thể đứng lại. Nữ quỷ kia cũng không đuổi theo, bọn họ lợi dụng dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Cậu nhóm trưởng bóp hông bất đắc dĩ hô: "Không được! Bây giờ không thể nghỉ ngơi! Con quỷ đó sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này!"

"Nhưng mà chúng ta đã chạy rất lâu nhưng vẫn không thể chạy ra ngoài a." Có người nhỏ giọng nói.

"Có phải chúng ta sẽ không ra ngoài được không.... Hu hu...." Có nữ sinh nhát gan nức nở khóc thành tiếng. Người bạn bên cạnh an ủi vỗ vỗ cô ta, đồng thời cũng than thở.

Cậu nhóm trưởng lập tức mắng cô ta: "Cô không được ở đây nói bậy nói bạ, chỉ cần có thể kiên trì, chúng ta sẽ nhanh chóng thoát khỏi chỗ này!"

"Còn không phải do mày!" Lúc này một người đột nhiên lớn tiếng mắng: "Nếu mày không muốn chơi cái gì đĩa thì chúng ta làm sao có thể lại trêu chọc những thứ đó! Hơn nữa lúc đầu thương lượng không phải như vậy! Tại sao mày lại hỏi như thế?"

"Tôi! Tôi nói gì?!" Cậu nhóm trưởng trợn to hai mắt, bước chân lui về phía sau, giọng nói cũng trở nên quanh co hèn nhát.

"Đúng! Chính là mày! Rõ ràng mày nói trò chơi đó chỉ là bình thường, nếu xui xẻo cũng không biến thành như vậy! Mày cố ý muốn hại chết bọn tao!" Lại một người nữa chỉ trích, những người còn lại thì oán giận.

Nhất thời mọi người đều loạn lên. Liên Thanh chỉ cảm thấy nhức đầu, việc đã đến lúc nào rồi, bọn họ còn trách cứ lẫn nhau!

"Không bằng chúng ta cứ trốn tạm vào phòng một người nào đó đã, có lẽ sẽ tránh được." Có người thận trọng đưa ra đề nghị.

"Không được!" Nhóm trưởng lập tức phản đối: "Hiện tại chúng ta không thể đi, cũng không thể tách ra! Chỉ cần chúng ta kiên quyết kiên trì, nhất định có thể chạy ra ngoài!"

Liên Thanh híp mắt quan sát cậu ta, thấy cậu ta nói chắc chắn như vậy, nhất định là nắm chắc. Không, cậu không thể chạy nổi nữa, mệt mỏi chạy hết nổi rồi.

"Dù sao tôi cũng không chạy nữa! Nếu như tối hôm nay xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho các người!" Người kia nói xong hung hăng nhìn vào những người còn lại. Lời nói giống như nguyền rủa làm lòng người luống cuống, tất cả mọi người đều bị lời nói đó làm cho sợ hãi.

"Cậu không nên nói như thế, chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu." Một nữ sinh nắm cánh tay người kia, nhỏ giọng nói.

Liên Thanh bóp bóp trán: "Đây là do cậu tự làm bậy mới đưa đến kết quả này. Lúc đầu cậu đã có suy nghĩ khác, cậu biết rõ việc này sẽ dẫn nữ quỷ kia đến phải không?"

Nhóm trưởng cả kinh, giả bộ bình tĩnh nói: "Anh dựa vào cái gì nói như vậy? Anh cũng không phải người trong nhóm chúng tôi! Anh không được ngậm máu phun người!"

"Tôi có ngậm máu phun người hay không thì mọi người ở đây đều biết, rốt cuộc cậu có chủ ý gì? Cậu có biết Ôn Tư Lương không?"

"Anh!" Cậu nhóm trưởng nhất thời sợ hãi: "Tôi không biết anh đang nói tới ai, tôi không biết người đó!"

Cậu ta nói như chặt đinh chém sắt, lại không ngờ những người khác sẽ kháng nghị: "Tại sao mày nói láo? Ôn Tư Lương rõ ràng là người của mày, tao thường xuyên thấy cậu ta đi tìm mày!"

"Mày! Mày nó nhăng nói cuội gì đó!" Nhóm trưởng tức giận túm áo người kia. Những người khác vội kéo cậu ta ra. Hiện tại Liên Thanh khẳng định cậu ta có vấn đề, cái chết của Ôn Tư Lương nhất định có liên quan đến cậu ta!

Liên Thanh lắc ngón tay, vừa muốn mở miệng thì bỗng nghe tiếng bước chân hỗn loạn. Tất cả mọi người đều hoảng sợ đứng lên, lại thấy một bóng người chạy từ hành lang đến, càng đến gần tim Liên Thanh đập càng nhanh.

"Tại sao cậu cũng đến?! Không phải kêu cậu chờ tôi ở dưới sao?" Không ngờ rằng Ninh Viễn sẽ chạy đến đây, trong này thật sự quá nguy hiểm, Liên Thanh cũng không biết mình nên làm gì, hiện tại lại đến thêm một người!

Sắc mặt Ninh Viễn tái nhợt, trợn mắt nhìn Liên Thanh, cứng ngắc mở miệng: "Tôi lo cho cậu chứ sao!" Âm thanh u ám khàn khàn.

Liên Thanh thở dài, chụp vai cậu ta: "Hiện tại không cần quan tâm nhiều, rời khỏi đây mới quan trọng!" Dứt lời, nói với người khác: "Chúng ta ở chỗ này chờ cũng không tốt, hay là đi, có lẽ có thể tìm được cửa ra."

Những người khác hai mặt nhìn nhau, mặc dù không muốn, nhưng phải công nhận là cậu nói không sai. Hơn nữa hiện tại nhóm trưởng của bọn họ quá đáng nghi, nhìn Liên Thanh đáng tin hơn một chút, mọi người và người cạnh tường rối rít đứng dậy.

Liên Thanh giúp một nữ sinh đứng dậy, sau đó kéo tay Ninh Viễn chuẩn bị đi. Nhưng khi chân anh vừa bước, cả người cứng lại. Ngón tay hai người đụng vào nhau, cảm giác lạnh như băng truyền đến tay anh, khóe miệng Liên Thanh hơi giật, cứng ngắc chuyển động cơ thể: "Ninh Viễn! Tại sao tay cậu lạnh thế?"

Nhiệt độ cơ thể hoàn toàn không bình thường làm cho Liên Thanh đổ mồ hôi lạnh. Nhưng đặc biệt nhất là mặt Ninh Viễn, đôi mắt lồi ra ngoài, con người hướng lên trên, mắt toàn tròng trắng, khóe miệng hơi nhếch, cứng ngắc nhưng bất động, âm thanh phát ra từ cổ họng.

"Cậu..... Cậu không đúng..." Những người khác thấy bộ dáng này của Ninh Viễn, lui về sau hai bước.

Liên Thanh cảm thấy sức lực trong tay chợt tăng lên, bàn tay giống như bị nghiền nát. Cậu bị đau phải rên một tiếng: "A!"

"Để tôi!" Một tiếng la to, cậu nhóm trưởng nhìn thấy tình hình thay đổi, vội tung người nhảy đến, trong tay cầm vật gì đó đánh vào mặt Ninh Viễn.

Liên Thanh đau đến nỗi cắn chặt môi. Thấy tình cảnh này sợ cậu nhóm trưởng làm Ninh Viễn bị thương, Liên Thanh gần như không suy nghĩ dùng một tay khác đẩy cậu ta ra: "Đừng làm như vậy! Ninh Viễn sẽ bị thương!"

Nhóm trưởng bị đụng vào tường, hung tợn trợn mắt nhìn cậu: "Anh có bệnh sao? Lúc này mà anh còn lo anh ta có bị thương không! Anh tránh ra!" Dứt lời lại lao đến, cầm lá bùa trong tay hung hăng đập vào trán Ninh Viễn.

Chỉ thấy Ninh Viễn bị đập thì lảo đảo lùi mấy bước về phía sau. Cậu hất tay Liên Thanh ra, một luồng khói dày đặc toát ra từ đỉnh đầu, tiếng la bén nhọn, gương mặt thay đổi kỳ dị.

"Ninh Viễn!" Cánh tay Liên Thanh đau đớn, hét to. Cậu nhìn thấy cơ thể Ninh Viễn mơ hồ có một cái bóng khác xuất ra! Chính là nữ quỷ đó! Liên Thanh cắn môi không thể làm gì!

Nhóm trưởng đứng bên cạnh cười lạnh, nhìn Ninh Viễn thống khổ ôm đầu: "Lần này xem mày chạy thế nào! Mau lấy sợi dây đến đây, đem nó trói lại!"

Những người khác vội vàng tìm sợi dây đi đến, nhưng không ai dám đến gần dù chỉ một bước, lo sợ đứng tại chỗ. Cậu nhóm trưởng không hài lòng rống to: "Còn chờ cái gì? Các người muốn chờ nó khôi phụ lại linh lực rồi giết hết chúng ta sao?!"

Mấy người nghe cậu ta nói như vậy, vội vàng ba chân bốn cẳng xông tới, muốn trói Ninh Viễn lại. Liên Thanh vội vàng ngăn bọn họ: "Làm thế này có tác dụng sao? Nữ quỷ đang ở trong người Ninh Viễn, các người làm thế sẽ thì cậu ấy sẽ bị thương!"

Nhóm trưởng khinh thường liếc nhìn cậu, đẩy cậu sang một bên: "Anh không hiểu thì đứng qua một bên đi. Hiện tại nữ quỷ đang ở trong cơ thể người này, nếu như nó chịu xuất ra thì bạn anh được cứu rồi; nếu nó không chịu xuất ra, thì chúng ta được cứu rồi! Dù thế nào, đây điều là kết quả tốt nhất."

Lúc này, những người khác cũng không cũng để ý đến sự ngăn cản của Liên Thanh, rối rít trói Ninh Viễn lại. Nhìn dáng vẻ Ninh Viễn thống khổ, Liên Thanh rất khó chịu. Đều lại tại mình! Nếu như Ninh Viễn không lo lắng cho mình thì cũng không bị thế này!

"A a!!!" Ninh Viễn đột nhiên nổi giận gầm lên, cơ thể kịch liệt giãy giụa. Mấy người vội vàng giữ chặt sợi dây, nhưng không ngờ Ninh Viễn mạnh như thế, muốn giãy ra.

Nhóm trưởng cũng không thể đứng xem được nữa, vội vã chạy lại giúp đỡ. Nhưng cậu ta vừa đến gần một chút thì nghe thấy "Phựt" một tiếng, Ninh Viễn đã giãy ra khỏi sợi dây! Lực quá lớn, làm cho sợi dây đứt ra quất vào những người xung quanh! Nhóm trưởng sợ hết hồn, còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị Ninh Viễn bóp cổ, con mắt đảo một vòng, thiếu chút nữa tắt thở.

Liên Thanh cũng bị dọa hết hồn, nhưng hiện tại tay cậu đau đớn nên không làm gì được, có thể đã gãy xương, nhưng lại không thể cứ trơ mắt nhìn Ninh Viễn giết người! Cắn răng đánh về phía Ninh Viễn, muốn đánh ngã cậu ta!

Vậy mà Ninh Viễn chỉ bị đụng lui về sau một bước, tay cũng không buông lỏng, giận dữ nhìn Liên Thanh. Thấy lưỡi nhóm trưởng đã đưa ra ngoài, Liên Thanh vội vã nhìn xung quanh. Những người khác thì đã bị dọa không biết phương hướng. Cậu nhìn thấy một lá bùa rơi trên đất, nhặt lên muốn dán lên trán Ninh Viễn.

Nữ quỷ nhìn thấy ý đồ của cậu, khi cậu tiến lên thì quăng nhóm trưởng vào tường, cánh tay chụp lên cổ Liên Thanh. Liên Thanh phản ứng không kịp, trong lòng chợt lạnh. Lần này xong đời rồi!

Trong phút chốc Ninh Viễn bóp cổ Liên Thanh, đột nhiên cơ thể bay ra phía sau, cả người té nhào xuống đất.

"A.... A...." Ninh Viễn hoảng sợ trợn mắt nhìn Liên Thanh, dường vị sợ hãi cái gì đó mà cuộn cả cơ thể lại, vặn vẹo nhích vào cạnh tường.

Một luồng gió lạnh thổi vào người, Liên Thanh che cổ lui về phía sau, trước mắt xuất hiện một bóng lưng đen tuyền. Liên Thanh nghẹn lời, quay đầu nhìn nhóm trưởng ở góc tường. Vừa rồi Ninh Viễn ra tay có hơi ác, cả cơ thể nhóm trưởng nhất định là bị thương, hiện tại cậu ta đang thở hổn hển.

"Cậu có sao không?" Liên Thanh lảo đảo đến bên cạnh nhóm trưởng, miễn cưỡng đỡ cậu ta dậy.

Nhóm trưởng che cổ mặt đầy đau đớn, căn bản nói không ra lời.

Bóng đen bay đến trước người Ninh Viễn, chỉ thấy một tiếng hét to, âm thanh thảm thiết, nữ quỷ từ trong cơ thể Ninh Viễn từ từ xuất ra, mặt đầy máu, mái tóc dài rối bù che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen.

Cả cơ thể nữ quỷ run rẩy, hai đầu gối khụy xuống đất, không thấy tay chỉ thấy tay áo đang chấp tay lại với bóng đen, như cầu xin tha thứ.

Liên Thanh bực bội, người này rốt cuộc có thân phận gì, mà lại làm cho ác quỷ này sợ hắn như thế?

Bóng đen nâng tay chỉ về phía đỉnh đầu nữ quỷ, nữ quỷ hoảng sợ lắc đầu, âm thanh không dứt bên tai.

Bộ dáng đáng thương kia làm cho người khác mềm lòng. Trong khoảnh khắc lòng bàn tay bóng đen tiếp xúc với nữ quỷ, chợt lóe lên một ánh sáng trắng. Liên Thanh vội vàng che mắt, lúc mở mắt ra thì phía trước có một người thanh niên, tay cầm thanh đao, mỗi một động tác đều nhanh như chớp, bảo vệ nữ quỷ đánh nhau với bóng đen.

Liên Thanh nhìn Ninh Viễn nằm trên đất. Cậu vội vã chạy lại, ôm Ninh Viễn vào ngực. Cơ thể cậu ta lạnh như băng, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Cậu muốn nhìn bóng đen kia, nhưng thật sự cậu không có bản lĩnh gì, chỉ có thể luống cuống. Bóng đen kia giống như một đám mây màu đen trong sương mù, không ngừng chuyển động trên không, ánh sáng bốn phía, một trắng một đen đan vào một chỗ, làm cho người khác lo lắng.

Liên Thanh lại gặp nữ quỷ kia, lại nhìn thấy nữ quỷ đã giấu một nửa cơ thể. Thấy nó muốn chạy, Liên Thanh lập tức la to: "Nữ quỷ chạy trốn!"

Lúc bóng đen nghe thấy lập tức đuổi theo nữ quỷ. Tốc độ hai người ngang nhau, đột nhiên thanh niên quăng một vật vào bóng đen, ánh sáng chợt lóe, hai người song song biến mất.

Không gian trở lại yên tĩnh, dường như tất cả chưa từng xảy ra, chỉ chừa lại mấy người mắt to trừng mắt nhỏ không biết phải làm sao. Liên Thanh nhìn về phía bóng đen kia, hồi lâu mới lên tiếng: "Vị này là...?"

Sương mù xung quanh bóng đen chợt tan đi, một thanh niên tuấn mỹ mặc bộ đồ đen dài* đứng tại chỗ, bàn tay cầm một viên phật châu, đôi môi mỏng nở nụ cười lạnh.

(* đoạn này là cách nhìn của người hiện đại nên dùng cách tả của hiện đại)

Liên Thanh nhướng mày, dùng sức siết chặt nắm đấm. Lại là hắn ta!
Bình Luận (0)
Comment