Mọi người đang chuẩn bị cúng tế vừa ca vừa múa.
"Họ đang làm gì vậy?" Cảnh sát Nhậm hỏi.
"Các người gặp may đấy, đúng dịp tế thần."
Cơ thể tôi run lên: "Tế thần? Sao lại ở trong hang động?"
"Thần không phải từ trên trời xuống, họ sống dưới lòng đất, ngay trong hang động, người vùng này ai cũng biết." Hướng dẫn viên tự hào nói.
Tôi đột ngột túm lấy cổ áo anh ta: "Ý anh là, thứ sống trong hang động. . . là thần?"
"Đúng vậy! Chính là thần thổ địa của chúng tôi!" Anh ta nói như điều hiển nhiên: "Bên trong còn có một bí mật, người ngoài như các người chắc chắn không biết. Các người có biết tại sao Trụ Vương ban đầu lại dời đô không? Kinh đô nhà Thương vốn không ở đây mà ở bên Thương Khâu, người nhà Thương gọi là 'Thiên Ấp Thương'. Nhưng một ngày, vị thần được thờ phụng ở Thiên Ấp Thương c.h.ế.t rồi! Bị thần ở Triều Ca của chúng tôi đánh bại! Vì vậy Trụ Vương mới dẫn Đắt Kỷ đến vùng đất của chúng tôi lập đô."
"Không chỉ có một vị thần. . ."
Tôi cảm thấy mình như nắm được manh mối quan trọng nào đó.
Thực ra năng lực của chồng tôi đã vượt xa phạm trù của con người.
Trong nhận thức của anh ấy, anh ấy và con người là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt.
Nhưng trước đây, năng lực này không có hình dạng cụ thể, tôi cũng chẳng hiểu gì về anh ấy.
Cho đến khi từ "thần" được thốt ra từ miệng hướng dẫn viên huyện Kỳ.
—— Chẳng lẽ, chồng tôi là một vị thần cổ xưa? !
Tôi như bị mê hoặc, vuốt ve tảng đá lớn chắn giữa đường.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức ùa về tim tôi.
Xung quanh tối dần, đuốc lửa chập chờn lay động, tôi lại trở về nơi giấc mơ dừng lại, trong bóng tối khổng lồ, có thứ gì đó sột soạt, sột soạt bò qua tảng đá.
Tôi đã thấy.
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Tôi thấy một đoạn m.á.u thịt hỗn độn không định hình, cẩn thận nhích vào tầm nhìn của tôi, rồi cố gắng hết sức hóa thành năm ngón tay, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, đặt lên đầu ngón tay tôi.
"Thái Tuế đại thần, hôm nay ngài có thấy chim ngũ sắc bay qua bên ngoài không? Ngài thật sự nên ra ngoài tắm nắng đi."
Cùng với giọng nói trong trẻo của tôi, trong hang động vang lên tiếng "cạch, cạch" đáp lại, như tiếng gió ngàn năm vọng về.
Và trong đầu tôi vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ta nghe thấy rồi. . ."
Tôi đứng sững tại chỗ.
Nước mắt không kìm được tuôn trào.
—— Đó là giọng nói của chồng tôi.
9
Ra ngoài, tôi đưa cho hướng dẫn viên rất nhiều tiền boa: "Cảm ơn anh đã giải đáp nhiều thắc mắc của tôi."
Hướng dẫn viên mặt mày rạng rỡ: "Vậy tôi sẽ tặng cô thêm một bí mật động trời! Thường tôi không nói với người khác đâu!"
"Anh nói đi."
"Nhà Thương không phải bị Chu Vũ Vương diệt, căn bản chẳng có trận Mục Dã. Dù sao ông của ông tôi cũng truyền lại như vậy đấy."
"Ồ? Vậy nhà Thương bị ai diệt?"
Hướng dẫn viên tiến gần tôi, kính cẩn chỉ xuống đất: "Là bị thần phạt."
Trong lòng tôi chợt động: "Tại sao?"
"Nghe nói Thương Trụ Vương tế sai đồ vật, khiến thần nổi giận, chỉ một đêm tất cả mọi người trong thành Triều Ca đều chết, m.á.u chảy đến tận Mục Dã. Cô biết thành ngữ 'huyết lưu phiêu chử'* không? Ban đầu dùng để mô tả cảnh thảm khốc ở Mục Dã đấy, ông của ông của ông của ông tôi nói đấy, đó không phải phóng đại đâu. Khi Cơ Phát vào thành, phải đào riêng một con kênh đến sông Kỳ mới thoát hết m.á.u trong thành Triều Ca."
*máy chảy nhiều đến nỗi có thể cuốn trôi cả cái chày
Tế sai đồ vật. . .
Đột nhiên tôi cảm thấy đau đầu, cơn đau nhanh chóng lan khắp cơ thể, đau đến nỗi không thể đứng vững, bụng tôi cũng nhân cơ hội sôi ùng ục, da bụng nhô ra những mũi nhọn, như có sinh vật kỳ quái nào đó đang cố phá da mà ra.
Có người đỡ tôi vào xe nghỉ ngơi.
Tôi vỗ nhẹ vào bụng: "Cẩn thận ba con xử lý con đấy!"
Thứ đó ngoan ngoãn lại, bụng dưới trở lại bằng phẳng.
Khi tôi đã khá hơn, ngẩng đầu lên thì thấy lão hình cảnh dẫn lão Trương đến đón: "Khương phu nhân, cô không sao chứ?"