Cảnh sát Nhậm lại từ chỗ tối b.ắ.n vào người lão hai phát.
Lần này lão Trương vung tay mạnh, cảnh sát Nhậm lập tức bị hất văng vào tường đối diện, ngã bất tỉnh.
"Trong suốt ba nghìn năm, hung danh của hắn ai ai cũng biết, sắp c.h.ế.t đến nơi mà vẫn điên cuồng như vậy, vậy thì bắt đầu trả nợ từ hậu duệ của hắn. . ."
Giọng nói của lão Trương càng lúc càng trầm, càng lúc càng mơ hồ, như vọng lên từ địa ngục.
Đầu lão nứt toác ra, một xúc tu ghê tởm từ bên trong vươn lên, vươn lên, như thể chẳng có điểm dừng, cho đến khi chạm vào trần nhà.
Xúc tu phủ kín những con mắt nhìn quanh, vỗ vào tường phát ra âm thanh "thịch thịch", nước dãi nhớt nhát nhỏ giọt bên chân tôi.
Sột soạt, sột soạt. . .
Thần linh là sinh vật cổ xưa đáng sợ.
Họ không có lòng nhân từ, cũng chẳng có đạo đức, chỉ là một lũ quái vật mạnh mẽ.
Tôi nhắm mắt lại: Khương Thiên Kỳ, anh không đến thì cả đời em sẽ không tha thứ cho anh!
Ý nghĩ vừa thoáng qua, trần nhà "bộp" một tiếng, sập một góc.
Khương Thiên Kỳ từ trên trời rơi xuống, hai chân kẹp lấy xúc tu, eo xoay mạnh, xúc tu to lớn đứt làm đôi, ầm ầm rơi xuống đất.
"Có thể lịch sự với phụ nữ có thai một chút không, Chúc Cửu Âm? Vợ ta đang mang thai đấy, ngươi có tố chất không?" Chồng tôi chất vấn.
"Thái Tuế. . ." Từ lớp da người của lão Trương chui ra thêm nhiều xúc tu, quấn lấy chồng tôi: "Nếu cứ trốn trong lớp da người không ra ngoài, ngươi sẽ c.h.ế.t rất nhanh thôi. . . Ha ha, ngươi không dám để cô vợ nhỏ nhà ngươi thấy bộ dạng thật của ngươi, hả?"
Chồng tôi nhìn tôi một cái thật sâu, rồi lập tức biến thành thứ khác, ôm lấy Chúc Cửu Âm lăn ra khỏi nhà kho với tốc độ cực nhanh.
Hai người họ đ.â.m vào tường tạo ra một lỗ hổng với hình thù kỳ quái khó tả.
Ánh sáng bên ngoài tức thì tối sầm, sấm chớp gầm rú, giống như ngày ở bệnh viện.
Tôi nhớ ra trong truyền thuyết Chúc Cửu Âm là vị thần cai quản không gian, dường như gã có khả năng tạo ra không gian song song.
Tôi bò đến bên cạnh cảnh sát Nhậm: "Cảnh sát Nhậm! Cảnh sát Nhậm! . . . Nhậm Thiên Đường!"
Anh ta tỉnh ngay lập tức.
"Chồng tôi đánh nhau với người ta rồi. . . anh ấy có thể sẽ c.h.ế.t hu hu. . ."
Anh ta liếc nhìn ra ngoài: "Hai người họ đang đánh trận thần chiến tận thế, tôi chỉ có một khẩu súng, lại hỏng rồi, tôi còn không bằng gà mờ, cảnh sát nhân dân cũng có giới hạn đấy thưa cô."
"Tôi không bảo anh đi." Tôi khóc sụt sịt rút dùi cui của anh ta: "Cho tôi mượn một lát."
"Bà nội trợ cũng có giới hạn!"
"Tình trạng của Thiên Kỳ không tốt lắm, nên mới để lại cho tôi một mầm sống, tôi không thể để anh ấy chiến đấu đến c.h.ế.t một mình."
"Này cô. . ."
Cảnh sát Nhậm định túm lấy tôi, nhưng tôi nhanh chóng chui qua lỗ trên tường, anh ta gãy xương nên không bắt được tôi.
Bên ngoài là những ngọn núi nối tiếp nhau.
Trên gò đất gần nhất, tia chớp chiếu sáng hai con quái thú khó tả, chúng phát ra tiếng rít chói tai tấn công lẫn nhau, như hai bóng đen khủng khiếp trong đêm tối.
Tôi lật chiếc xe ba bánh điện đặt bên cạnh nhà kho, đội mưa to lên núi.
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Bụng dưới tôi âm ỉ nóng, đứa trẻ trong bụng phát ra tiếng rít giận dữ giống như ba nó, vang vọng trong sọ não, trong cơ thể tôi.
Không biết qua bao lâu, tôi xông vào chiến trường.
"Tuyệt đối không thể để chồng mình c.h.ế.t ở đây!"
Nghĩ vậy, tôi vặn mạnh tay lái, dùng tốc độ một trăm tám mươi, lao thẳng vào thân thể phủ đầy mắt của Chúc Cửu Âm!
10
Tất cả đều đã kết thúc.
Chiếc xe ba bánh nghiền qua thịt và m.á.u của cổ thần, để lại những vệt bánh xe dơ bẩn.
Thân thể khổng lồ đổ sập xuống đỉnh núi mênh mông, mưa axit hôi thối rơi xuống trong phạm vi mười dặm.
Những xúc tu đ.â.m xuyên qua cơ thể gã bắt đầu cuộn trào và dần ăn mòn.