Hai ngày sau, Giang Nhu ôm đứa nhỏ ra ngoài, lấy ảnh về.
Mấy ngày nay Lê Tiêu và Chu Kiến cùng đi thành phố bán đồ kho, không chỉ bán đồ kho, Chu Kiến còn kiếm cá sống, đồ tre nứa, rau dại cùng bán, mỗi ngày khi ra ngoài trên chiếc xe ba bánh đều chất đống không còn chỗ để.
Nhưng cũng kiếm được rất nhiều, gần đây Lê Tiêu thường xuyên mang đồ ăn về từ chợ trong thành phố, có cua lớn vận chuyển từ vùng khác, lúc này vừa khéo là mùa cua, sau khi hấp xong lột ra đầy vỏ cua
Chẳng qua có hơi mắc, một con cũng phải mấy đồng, Lê Tiêu chỉ mua ba con, bản thân nếm một con thử vị mới lạ, hai con còn lại đều cho Giang Nhu.
Giang Nhu còn cảm thấy rất ngượng ngùng, chia cho anh mấy cái chân.
Mỗi bốn giờ rưỡi sáng Lê Tiêu ra ngoài, bán đồ xong sẽ trở về bình thường đều vào một hai giờ chiều.
Hôm nay cũng giống vậy, Giang Nhu chừa lại đồ ăn trong nồi, người đàn ông vừa về đi rửa mặt rửa tay trước, anh lấy nước ra từ trong giếng nước, sau đó người kề sát lại khom lưng chà tay chà mặt.
Thời tiết lúc này đã rất lạnh, Giang Nhu ở nhà cũng phải thay áo bông, trái lại anh như không có cảm giác gì.
Chẳng qua nước trong giếng vào mùa đông, nhiệt độ không quá rét là được rồi.
Rửa tay rửa mặt xong, anh sẽ vào phòng liếc nhìn cô nhóc đang ngủ trưa một cái, nhìn xong mới vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Hôm nay khi anh đi ra khỏi phòng, lơ đãng nhìn thấy trên bàn có thêm một bức thư.
Hỏi Giang Nhu ngồi ở trên giường đọc sách, "Đây là cái gì?"
Giang Nhu ngẩng đầu liếc nhìn một cái, sau đó thuận miệng nói: "Ảnh chụp, hôm nay em đi lấy về."
Người đàn ông nghe vậy dừng bước, sau đó chuyển hướng trực tiếp ngồi xuống.
Bức thư không có khép lại, anh rút ảnh từ bên trong ra xem, bức ảnh nhất là tấm An An đeo cài đầu của người Mãn, anh và Giang Nhu sóng vai ngồi bên nhau, anh ôm con gái trong lòng, Giang Nhu bên cạnh cong cong con mắt, cười cực kỳ vui vẻ.
An An hình như không ở trong trạng thái, nghiêng đầu, con mắt nhìn lên trên, con mắt mở thật to, trông rất ngốc.
Mà mình, tuy rằng không có cười khoa trương giống như Giang Nhu, nhưng trong mắt cũng hàm chứa ý cười nhợt nhạt.
Anh cũng không biết, thì ra mình trong ảnh trông như thế. Trước kia anh cũng từng chụp, lúc tốt nghiệp tiểu học và cấp hai cả lớp đứng chung một chỗ, anh còn nhớ rõ, mình vĩnh viễn đứng ở hàng cuối cùng.
Tuy rằng từ nhỏ đến lớn thành tích của anh vẫn khá tốt, nhưng ở trong mắt giáo viên đều là sự tồn tại khiến người ta không thích.
Lê Tiêu lấy từng tấm ra xem, nhìn đến tấm cuối cùng, máy chụp hình đúng lúc chụp được dáng vẻ An An ngáp, điệu bộ của cô nhóc trông rất nhàm chán.
Nhịn không được lại cười.
Giang Nhu thấy anh vẫn không động đậy, không nhịn được nhắc nhở: "Còn không đi ăn cơm? Đồ ăn đều lạnh rồi."
Lê Tiêu ừ một tiếng, khi ra ngoài thuận tiện cầm theo ảnh chụp.
Còn muốn xem thật kỹ.
Giang Nhu chú ý tới, yên lặng trợn mắt xem thường, cũng không biết ai mấy ngày trước nói chụp ảnh không có gì vui.
Cơm nước xong xuôi, Lê Tiêu ở nhà ngủ nửa tiếng, sau đó lại đi ra ngoài.
Con người anh muốn làm chuyện gì sẽ rất nghiêm túc, mỗi ngày nhập hàng đều phải tự mình nhìn giám sát, sợ bị người ta lừa gạt.
Loại tình huống này cũng không phải không có, sau khi đi trang trại nuôi heo anh mới biết được, nếu có người lòng dạ đen tối, heo bệnh cũng g.i.ế.c rồi bán.
Trước khi Lê Tiêu ra ngoài, Vương Đào còn lại đây một chuyến.
Quanh co lòng vòng nói mấy câu, Lê Tiêu vội vã ra ngoài làm việc, thấy thế không kiên nhẫn hỏi: "Là tới trả tiền lần trước mua cá à? Hai đồng."
"…"
Vương Đào nhớ tới lần trước mua cá ở chỗ Chu Kiến, Lê Tiêu nói trả giúp anh ta, anh ta tưởng cứ bỏ qua như vậy.
Không dám trò chuyện thêm nữa, vội nói mục đích lần này tới, "Chu Cường nói ngày đó kết hôn thật có lỗi, lúc ấy nó cũng không biết, hỏi anh có rảnh không, nói mấy anh em chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa."
Lê Tiêu nghe nói như thế, sắc mặt lập tức xụ xuống.
Vương Đào còn đang làm thuyết khách, cười tủm tỉm khuyên nhủ: "Chúng ta đều là anh em tốt, không cần ầm ĩ bế tắc như thế, con người của Chu Cường chúng ta còn không biết sao, chắc chắn là hiểu lầm, bỏ đi, chúng ta đại nhân đại lượng, đừng so đo với nó."