Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 119

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Ở trong trí nhớ của Giang Nhu, chị cả Giang là một người mệnh khổ, từ nhỏ đã bị Chương Yến sai sử làm việc, khi còn nhỏ ở nhà nấu cơm giặt đồ, sau khi lớn thì đi theo cha Giang ở ngoài ruộng cấy mạ đánh lúa, dãi nắng dầm mưa, không có nghỉ ngơi quá một ngày. Chờ khi gả cho người, không chỉ có ở nhà chồng làm việc mà còn thường xuyên về nhà mẹ đẻ thu dọn quét tước nhà ở, lúc ngày mùa lại càng làm việc của hai nhà.

Chương Yến mỗi lần nhìn thấy đứa con gái này đều khen, thế cho nên chị cả chưa từng oán hận một câu, còn càng làm càng hăng sức.

Chỉ là không biết sau lưng, Chương Yến từng ở trước mặt con gái thứ ba nói: Chị cả con chính là số con la, cả đời chỉ biết làm việc, không có tiền đồ gì.

Còn bảo “Giang Nhu” chăm chỉ học tập, về sau gả cho người tốt, có thể diện giống như chị hai cô.

Cho nên trong lòng “Giang Nhu” đã từng rất xem thường người chị cả này.

Giang Nhu vừa vặn ở nhà làm cơm trưa, nhìn thấy bọn họ tới liền giữ người ở lại ăn cơm.

Chị cả Giang ngay từ đầu còn nói không cần, hai đứa nhỏ còn ở nhà, Giang Nhu nhìn thân thể gầy khô của chị ấy liền cười nói: “Này có là cái gì? Trong nhà còn có sủi cảo đã gói sẵn, đợi chút nữa mang một chút sủi cảo trở về nấu cho bọn nhỏ ăn. Lại nói, ăn bữa cơm cũng không chậm trễ thời gian gì đâu, anh chị hiếm khi tới một chuyến.”

Chị cả Giang và em gái “Giang Nhu” này còn rất thân, khi còn nhỏ “Giang Nhu” thân thể không tốt, tất cả đều là chị ấy một tay chăm sóc.

Chẳng qua sau khi Chương Yến thấy con gái thứ ba càng lớn càng đẹp, học hành lại tốt, liền thường xuyên ở trước mặt “Giang Nhu” châm ngòi ly gián, đoạt lấy “Giang Nhu” đi, cùng chính mình một lòng.

Nhưng mà những chuyện này chị cả Giang cũng không biết, ở trong lòng chị ấy, em ba vẫn luôn là đứa em gái ngoan ngoan.

Nghĩ đến đã một khoảng thời gian không gặp, liền ngượng ngùng nói: “Vậy cũng được, ăn một bữa đi, đã lâu không gặp em rồi.”

Nói xong nghĩ tới cái gì, “Đứa nhỏ đâu? Chị đi nhìn đứa nhỏ thử, trước đó nhờ mẹ đưa cho em 50 trứng gà đã ăn hết chưa? Em từ nhỏ thân thể đã không tốt, sinh con phải bồi bổ nhiều, nếu như không đủ lại nói với chị.”

Bên cạnh anh rể cả nghe được lời này, nhìn chị ấy một cái, giật giật môi, nhưng mà cũng không nói cái gì. Giang Nhu nghe xong trầm mặc, nhớ tới trước đó Chương Yến mang đến một rổ trứng gà, không chiếm được tiện nghi liền nói là bắt được bán ở trong huyện thành, hẳn là đã sớm đổi thành tiền dùng rồi.

Lại thấy trong mắt anh rể chợt lóe lên vẻ tiếc rẻ rồi biến mất, Giang Nhu cũng không biết nói cái gì, đối đãi với cô đã hào phóng như vậy, đối với Chương Yến và đứa em trai út khẳng định càng không cần phải nói.

Nhưng trong nhà chị cả điều kiện cũng không phải quá tốt, còn có hai đứa nhỏ phải nuôi.

Giang Nhu đối loại hành vi dùng sức giúp đỡ nhà mẹ đẻ, bạc đãi gia đình nhỏ của chính mình này không hiểu cho lắm, nhịn không được khuyên nhủ: “Chị giữ cho mình ăn, trứng gà là thứ tốt, bồi bổ cho hai đứa nhỏ.”

Anh rể cả nghe xong, ngẩng đầu ngoài ý muốn nhìn Giang Nhu.

Nhưng thật ra chị cả Giang nghe xong không chút nào để ý, “Bọn họ không thích ăn những cái đó.”

“……”

Giang Nhu đi vào phòng bếp bưng thức ăn, ngày thường giữa trưa cô sẽ làm ba đồ ăn một món canh, để lại một nửa cho Lê Tiêu trở về ăn, Lê Tiêu kiếm tiền mệt, Giang Nhu liền sẽ bồi bổ cho anh ở phương diện ăn uống.

Trưa hôm nay làm thịt xào cay với mộc nhĩ, rau xanh xào giá đậu, chân bò hầm cùng canh đậu hũ rau xanh.

Chân bò là Giang Nhu mua ở sạp thịt bò, trước kia Lê Tiêu chưa từng ăn qua, Giang Nhu đã làm một lần anh liền thích, đi chợ bán thức ăn nhìn thấy có bán, liền sẽ mua một chút trở về làm cho anh ăn.

Giang Nhu cầm hai chén ra, múc một chén đồ ăn cùng một chén canh đặt ở bên cạnh, đây là để phần cho Lê Tiêu.

Sau khi mang đồ ăn đi cất, Giang Nhu cười giải thích với hai người: “Chút nữa Lê Tiêu sẽ trở về ăn, em phần một ít đồ ăn để lại cho anh ấy, có lẽ hơi ít chút.”

Chị cả Giang ôm An An chơi, anh rể ngồi uống nước, hai người nhìn thấy đồ ăn được bưng lên đều có chút kinh ngạc, Chị cả Giang còn vội vã nói: “Này mà còn ít? Em mau cất bớt đi, chúng ta tùy tiện ăn một chút là được.”


Bình Luận (0)
Comment