Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 121

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Khi tiễn đi người, Giang Nhu đem ruột già đã kho, sủi cảo và đồ ăn vặt trong nhà gói lại đưa cho hai vợ chồng, bảo anh rể cầm, “Anh cả, anh cũng đừng trách chị cả em, chị ấy chưa từng đi học cho nên bị mẹ em bắt chẹt non nửa đời.”

Anh rể cả cầm đồ vật nặng trĩu trong tay, trong lòng ấm áp.

Biết Giang Nhu tuy rằng trong miệng ghét bỏ Giang Lan, nhưng tâm lý lại là quan tâm, bằng không cũng sẽ không nói những lời này.

Mặc kệ là nhà họ Giang hay là nhà họ Lưu, anh ta có thể cảm nhận được, người hai nhà kỳ thật đều khinh thường hai vợ chồng bọn họ, chỉ có mỗi khi vào ngày mùa mới có thể cho sắc mặt tốt, không có mấy phần thiệt tình, cũng chưa từng có người nói với bọn họ phải suy nghĩ cho mình, bảo bọn họ nỗ lực kiếm tiền cho con đi học.

Em vợ thứ ba nói lời này, là thật tình muốn tốt cho bọn họ.

Người đàn ông ngày thường gánh hai trăm cân cũng sẽ không đỏ mặt lấy một chút thế mà vào giây phút này lại nhịn không được ướt hốc mắt, thanh âm run nhè nhẹ nói: “Em ba, vừa rồi anh suy nghĩ, cảm thấy em nói đúng, trở về anh sẽ nỗ lực kiếm tiền cho hai đứa nhỏ đi học, chỉ cần bọn họ có bản lĩnh học hành thì dù anh có đập nồi bán sắt cũng sẽ cho chúng học tới nơi tới chốn.”

Cuộc sống như vậy anh ta đã sớm chịu đủ rồi.

Vẫn là đi học mới tốt, vợ chồng bọn họ chính là chưa từng đi học nên mới có thể bị người khác bắt chẹt.

Em hai đi học cho nên dám một mình chạy ra ngoài, Giang Nhu đi học cho nên không đợi mẹ vợ tính kế chính mình liền trốn đi ra ngoài.

Bọn họ cả đời này cứ như vậy, nhưng con cái còn nhỏ, về sau đi học luôn sẽ không kém hơn bọn họ.

Chị cả đứng ở một bên nhìn hai người nói chuyện, vài lần muốn chen vào nói cũng không được, há miệng thở dốc, nào biết Giang Nhu căn bản không nhìn chị ấy.

Cuối cùng chào một tiếng, “Đi thôi.”

Trên đường trở về, Giang Lan rất nhiều lần muốn nói chuyện với chồng mình, nhưng người đàn ông như là không nghe thấy, nói cái gì cũng không đáp, còn đi nhanh như bay.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ nhìn thấy đồ ăn bọn họ mang về, trên hai khuôn mặt nhỏ đều lộ ra vẻ vui mừng, trẻ con nhìn thấy có thịt, mắt trông mong nhìn, nhưng chỉ dám nuốt nước miếng, lại không dám duỗi tay, còn nhút nhát ngoan ngoãn nói: “Cho cậu út ăn, Niếp Niếp không đói bụng.”

Bên cạnh đứa bé trai chỉ cúi đầu.

Hành động này làm cho người đàn ông trung niên lại đỏ đôi mắt.

Đến chị cả Giang nghe xong lời này đều nhịn không được sửng sốt.

——

Hôm nay Lê Tiêu trở về có chút muộn, buổi chiều bốn giờ mới bán xong trở về, nói là ở trên đường nhìn thấy một ông già nằm ở bên đường, anh và Chu Kiến đi vòng đưa người đi bệnh viện thành phố. Mắt thấy trời đã tối rồi, anh và Chu Kiến dỡ đồ xuống liền lại đi ra ngoài, cơm cũng chưa ăn.

Giang Nhu vội chạy về trong phòng, đem cơm cháy buổi chiều mình chiên xong lấy ra cho bọn họ ăn.

Lê Tiêu thường xuyên không về nhà ăn cơm, Giang Nhu đều sẽ ở nhà làm chút đồ ăn vặt trữ sẵn, hôm nay đem hết đồ ăn vặt cho chị cả, cho nên liền chiên chút cơm cháy, không nghĩ tới lúc này liền dùng tới.

“Cầm trên đường ăn, trở về sớm một chút.”

Lê Tiêu cũng không khách khí với cô, trực tiếp mở ra cầm một miếng ăn, còn đưa cho Chu Kiến một miếng, “Đi đây, ở nhà cẩn thận một chút.”

“Ừm.”

Chu Kiến cũng vẫy tay với Giang Nhu, “Chào chị dâu.”

“Tạm biệt.”

Hai người trực tiếp lái xe đi xa.

Buổi tối Giang Nhu cố ý nấu cơm trễ một chút, nhưng mà chờ cô ăn xong, Lê Tiêu cũng chưa trở về.

Một mực chờ đến hơn 9 giờ, bên ngoài mới truyền đến động tĩnh.

Giang Nhu mới vừa cho đứa nhỏ b.ú sữa, chuẩn bị ngủ, lúc này nghe được thanh âm, đứng dậy khoác quần áo xuống giường, sợ đánh thức đứa nhỏ liền không bật đèn.

Ra khỏi phòng, người đàn ông mới vừa bước vào ngạch cửa, bước chân chân thấp chân cao, còn nâng cánh tay nhìn.

Đột nhiên nhìn thấy Giang Nhu ra tới, còn kinh ngạc hỏi câu, “Sao em chưa ngủ?”

Giang Nhu cảm thấy không thích hợp, nhíu mày đi kéo sáng đèn nhà chính, sau đó liền nhìn thấy người đàn ông cả người đều ướt đẫm, nửa người dưới còn dính không ít đất đỏ.

“Anh làm sao vậy?”

Người đàn ông tựa hồ cũng không để ở trong lòng, “Không có việc gì, không cẩn thận té ngã một cái.”

Anh tiếp tục đi về phía trước, sợ Giang Nhu hỏi tiếp, anh nói sang chuyện khác nói: “Có gì ăn không?”

Giang Nhu tức giận nhìn anh một cái, có hôm nào cô không để đồ ăn cho anh? Đề tài này chuyển cũng quá miễng cưỡng.


Bình Luận (0)
Comment