Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 127

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Chu Cường nghe xong lời này nhìn về phía chân Lê Tiêu, đang muốn nói gì đó, Giang Nhu bước đi gần nói: "Gặp phải chuyện này anh tìm anh ấy cũng vô dụng, một người bình thường như anh ấy có thể làm gì, mấy hôm trước chị hai tôi chạy trốn anh ấy cũng không có cách gì, huống chi anh nói người phụ nữ đó còn là kẻ lừa đảo nhiều lần tái phạm, nói vậy càng biết trốn hơn người bình thường."

"Gặp phải chuyện này anh nên đi báo công an, cuộc sống không phải phim, cái người trong phim không giống hiện thực đâu, anh ấy quen bạn cũng không hơn anh bao nhiêu, anh không nên đặt hy vọng lên người Lê Tiêu."

Chu Cường nghe xong lời này không nói một lời, sau đó ánh mắt chuyển về phía Lê Tiêu, sau khi Giang Nhu mở miệng Lê Tiêu cũng không nói gì. Chu Cường há miệng thở dốc, dường như đã hiểu được ý Lê Tiêu, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Nhưng anh ta nghĩ đến tiền, vẫn có chút không buông, khó khăn mở miệng lại nói: "Chị dâu, anh, lần trước em thật sự sai rồi, em…"

Giang Nhu trực tiếp đánh gãy anh ta, "Chu Cường, anh đừng nói như vậy, chuyện lần trước chúng tôi đã sớm quên rồi. Lần này chuyện của anh rất phiền phức, chúng tôi sức nhỏ thật sự không giúp được anh, anh nên đi báo công an ngay đi, kẻ lừa đảo đó có thể có đồng lõa, không phải một hai người có thể giải quyết đâu."

Môi Chu Cường giật giật, nghiêng đầu nhìn Lê Tiêu ôm đứa nhỏ, lại nhìn Giang Nhu bảo vệ Lê Tiêu ở phía sau, cuối cùng một câu cũng không nói, xoay người rời đi.

Hẳn là có giận, nhưng Giang Nhu không quan tâm, xoay người trừng Lê Tiêu, "Vừa rồi anh muốn nói cái gì?"

Lê Tiêu sửng sốt, dường như còn chưa phản ứng lại, vừa rồi người phụ nữ còn bảo vệ anh sau lưng giống như bao che cho con, lúc này liền biến thành dáng vẻ mày liễu dựng ngược vẻ mặt tức giận.

Giang Nhu cả giận nói: "Loại chuyện này có thể đồng ý hả? Anh nhúng tay vào thì có thể làm cái gì? Bạn bè anh có nhiều, nhưng anh tìm ai? Đừng đến lúc đó giúp đỡ còn rước lấy họa. Anh có tin không, nếu anh tìm được người tìm được tiền còn đỡ, đây là việc anh nên làm, nếu không tìm được anh ta sẽ trách anh không hết sức, nói anh keo kiệt còn ghi hận chuyện trước kia. Anh tìm được rồi anh ta phát hiện thiếu tiền, cũng sẽ hoài nghi có phải anh lén ăn cắp không."

Giang Nhu từng gặp không ít chuyện như vậy, trước kia cô còn từng nghe một người còn trẻ không hiểu chuyện, xúc động đi giúp bạn bè xả giận, lỡ tay g.i.ế.c người, cuối cùng người bạn không có việc gì, chính anh ta ngồi tù vướng nợ.

Lỡ như trong quá trình Lê Tiêu tìm người không cẩn thận đánh bị thương người ta, cái tội này ai gánh vác?

Chu Cường sẽ đứng ra sao?

Giang Nhu cảm thấy sẽ không.

Hơn nữa quan trọng nhất là, vừa rồi Giang Nhu cũng không có lừa Chu Cường, loại chuyện cả gan làm loạn lừa hôn, sau lưng bình thường đều có người, cố làm sẽ xảy ra mạng người. Lê Tiêu có lợi hại đi nữa thì có thể làm gì?

Đời trước trong tư liệu của Lê Tiêu không đề cập tới chuyện này, nhưng anh đời trước có nhiều chỗ không giống với bây giờ rất nhiều, cô không dám dùng trải nghiệm này đi phỏng đoán tương lai của Lê Tiêu.

Lê Tiêu sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: "Anh cũng chưa nói gì."

Tính tình của người phụ nữ này thật sự càng lúc càng dữ dằn.

Nhưng trong lòng lại không hiểu sao có chút thoải mái, cảm thấy cảm giác được người ta che chở cũng không tệ lắm.

- -

Sau khi Chu Cường đi ra khỏi nhà Lê Tiêu, trực tiếp đi tìm Chu Kiến, gần đây Chu Kiến đi cùng Lê Tiêu, hẳn anh ta cũng biết không ít bạn bè của Lê Tiêu.

Chu Cường tới nhà Chu Kiến, lập lại lời vừa rồi nói với Lê Tiêu, sau đó cầu xin Chu Kiến giúp đỡ.

Chu Kiến còn chưa nói gì, vợ Chu Kiến - Uông Nhạn ở trong nhà gọi anh ta, nói mình đau bụng.

Ngày hôm qua Uông Nhạn kiểm tra ra mang thai một tháng, bây giờ Chu Kiến khẩn trương, cũng không quay đầu lại đã vọt vào phòng, sốt ruột nói: "Đau ở đâu?"

Chu cường ở bên ngoài đợi một hồi lâu cũng không thấy người ra, sau đó giống như hiểu được cái gì, tự giễu một tiếng, xoay người cô đơn rời đi.

Đợi người vừa đi, Tiểu Chu Hồng trốn ở trong góc bèn thông minh trở lại trong phòng, nhào qua bên giường nhỏ giọng nói với mẹ: "Người đi rồi."

Vì thế Uông Nhạn cũng không đau bụng nữa.

Chu Kiến nhìn mà sửng sốt, hậu tri hậu giác phản ứng lại, giận dỗi hỏi: "Em giả vờ à?"


Bình Luận (0)
Comment