Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 133

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Nhưng nghe Giang Nhu nói như vậy, trái lại trong lòng thả lỏng một chút, chỉ sợ Giang Nhu nghe thấy tin đồn gì sẽ cãi vã với Lê Tiêu, gật đầu, lắm miệng nhắc nhở nói: "Cháu hỏi thôi, đừng cãi nhau với cậu ấy, sự việc cụ thể ra sao đều là người ta đoán mò, có vài người chính là không thể thấy người khác tốt đẹp."

"Vâng."

Tuy rằng Giang Nhu đồng ý, nhưng bởi vì không để ở trong lòng, về đến nhà đã quên mất việc này.

Nào biết nửa đêm bên ngoài viện lại truyền đến tiếng đập cửa, Lê Tiêu ngủ ở rìa ngoài không tỉnh, mấy ngày nay buôn bán tốt, anh với Chu Kiến tăng số lượng bán, mỗi ngày mệt đến mức vừa dính gối đầu đã ngủ.

Giang Nhu mới vừa đút sữa đêm xong, vừa nằm xuống chợt nghe thấy cửa bên ngoài bị gõ bang bang vang.

Trong lòng khó hiểu, còn tưởng rằng ai có việc gấp, cũng không đánh thức Lê Tiêu, tự đứng dậy ra bên ngoài mở cửa.

Bởi vì động tĩnh quá lớn, còn đánh thức thím Vương ở cách vách, khi Giang Nhu mở cửa viện, chợt nghe thấy thím Vương đang nói chuyện với người ta.

"Cháu là con cái nhà ai? Có chuyện gì không thể nói vào ban ngày? Hơn nửa đêm, tất cả mọi người đang ngủ mà."

Cô bé đứng ở cửa nhà Giang Nhu tuổi không lớn lắm, bị thím Vương dùng đèn pin chiếu, thấy trông cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cột tóc đuôi ngựa, nghe xong lời này, trên mặt phẫn nộ chưa tan, mắng: "Tên họ Lê còn có mặt mũi đi ngủ à, chị của tôi cũng sắp sinh rồi, sao anh ta còn ngủ chứ…"

Thanh âm rất lớn, đánh thức cả mấy gia đình hàng xóm ở phía sau thức dậy xem.

Giang Nhu cũng đúng lúc này mở cửa, nghe xong những lời này ngơ ngác một lúc, theo bản năng hỏi: "Chị cô là ai?"

Cô gái nhìn thấy người mở cửa chính là một người phụ nữ, cũng sửng sốt, lời mắng chửi người im bặt, sau đó nhíu mày nhìn nhìn chung quanh, "Người ở đây không phải Lê Tiêu à?" Ngược lại Giang Nhu không có quá tức giận, chỉ gật đầu, "Chồng tôi là Lê Tiêu, xin hỏi cô là?"

Cô gái vừa nghe lời này, nháy mắt bùng nổ, "Anh ta kết hôn rồi? Anh ta kết hôn rồi sao còn ức h.i.ế.p chị tôi?"

Giang Nhu vội đánh gãy cô ta, "Chờ một chút, không phải cô có hiểu lầm gì chứ…"

Giang Nhu còn chưa nói xong, cô gái đã phẫn nộ mắng to, "Tôi có thể hiểu lầm cái gì? Chị gái tôi bụng đã lớn như vậy, còn muốn hiểu lầm thế nào, anh ta rõ ràng có vợ rồi, còn ức h.i.ế.p chị tôi làm gì? Cô gọi Lê Tiêu thức đi, tôi phải hỏi thẳng mặt anh ta, anh ta còn là con người không?"

Chợt nghe cô gái này nói bùm bùm không ngừng, thím Vương ở bên cạnh càng nghe càng kinh hãi, nhìn giọng điệu cô gái này chắc chắn như vậy, thực sợ Lê Tiêu làm gì ở bên ngoài.

Đứa nhỏ Giang Nhu này rất tốt, ở trong mắt thím Vương chính là nửa con gái, còn có bé đáng yêu An An, bà ấy coi như cháu gái mà thương yêu, cũng không nghĩ muốn gia đình nhỏ này vỡ tan.

Nhịn không được chen vào một câu nói: "Có phải nghĩ lầm rồi không? Bây giờ chị cô sắp sinh rồi, vậy hẳn là tháng ba có thai, nhưng tháng ba Lê Tiêu đi cùng mấy ông chú vận chuyển hàng hóa ở bên ngoài mà."

Vận chuyển hàng hóa đều ăn ngủ ở trên xe, nào có thời gian tìm đàn bà?

Con mắt cô gái đỏ bừng, nghe xong lời này, nâng cánh tay lên lau mắt, oán hận nói: "Bây giờ chị tôi đã bảy tháng, là khó sanh, không phải tháng ba mang thai."

Sau đó nhìn về phía Giang Nhu, lớn tiếng nói: "Tôi không nói với cô, cô kêu tên vô liêm sỉ Lê Tiêu ra đây, tôi muốn anh ta đẹp mặt."

Giang Nhu không nghe, mà trầm tư nói: "Nếu là bảy tháng, thì phải là tháng năm tháng sáu mang thai, tháng năm Lê Tiêu từ bên ngoài vận chuyển hàng hóa về, khoảng thời gian đó anh ấy chia tay với mọi người, vẫn luôn vận chuyển hàng hóa hoàn thành công việc, đừng nói là có cái gì với chị cô, ngay cả tắm anh ấy cũng không có thời gian tắm, lúc ấy rất nhiều người đi cùng anh ấy, bên cạnh anh ấy dù là con ruồi cái cũng không đến gần được."

"Sau khi bận việc xong anh ấy lại đánh nhau với người ta vào đồng công an hai lần, sau khi ra mỗi ngày đều về nhà, sau đó lại ra ngoài đi làm công, tháng chín tháng mới trở về, từ tháng chín đến bây giờ, mỗi ngày anh ấy đều về nhà, hàng xóm gần đấy đều có thể làm chứng."


Bình Luận (0)
Comment