Kỳ thật anh cũng không quá rõ, chỉ là có buổi trưa nọ tan học, bạn cùng lớp đều đi căn tin ăn cơm, chỉ có một mình anh ở lại lớp ngủ.
Sau đó có một bạn nữ chạy vào, khiến quần áo tóc tai của bản thân lộn xộn, lúc ấy anh ghé vào trên bàn nghe thấy tiếng động còn ngẩng đầu một cái, sau đó thấy người chạy ra cũng không coi là chuyện gì lớn, nằm úp sấp tiếp tục ngủ.
Nào biết buổi chiều trong trường học lại đồng anh đùa giỡn lưu manh với bạn nữ, người ta khóc muốn nhảy sông tự vẫn, cuối cùng mọi chuyện càng diễn biến cáng kịch liệt, buổi chiều tiết cuối cùng anh bị hiệu trưởng kêu lên văn phòng, bên trong còn có Lâm Mỹ Như.
Lâm Mỹ Như là ai? Bà ta là loại người hận không thể để khắp thế giới biết gièm pha của nhà bọn họ, gặp ai cũng nói khi cha Lê Tiêu còn sống đánh bà ta, Lê Tiêu giống cha nó, từ nhỏ chính là kẻ học ngu…
Lúc ấy anh đứng ở trong văn phòng, lẳng lặng nhìn Lâm Mỹ Như khóc lóc kể lể, nhận thấy ánh mắt khác thường dừng ở trên người anh của các thầy cô xung quanh, chỉ để lại một câu, "Tôi không học nữa".
Rồi xoay người rời đi.
Không có cãi lại, cũng không có giải thích.
Bởi vì trong lòng anh rõ ràng, không ai sẽ tin tưởng anh.
Nói xong những chuyện này, hai người đã nằm ở trên giường một lần nữa.
Lê Tiêu nhìn cô bé ngủ ở giữa, vươn tay dém chăn hai bên cho cô bé.
Giang Nhu cả nửa ngày không nói gì, nhịn không được nghĩ, lúc đó Lê Tiêu hẳn rất uất ức.
Ngược lại Lê Tiêu không có cảm giác nhiều lắm, từ nhỏ đến lớn, anh trải qua rất nhiều chuyện, đối với việc nhỏ này, anh đã tập mãi thành thói quen, lúc này khi trò chuyện cũng không có cảm giác gì.
Ngược lại thật sự khiến anh ghi tạc trong lòng chính là Giang Nhu, anh nhịn không được hỏi: "Em lại tin anh như vậy?"
Vừa rồi ở bên ngoài, cô không hỏi anh một tiếng, đã không chút do dự giúp anh phản bác lại.
Anh chưa bao giờ biết, một người có thể tín nhiệm một người như thế.
Giang Nhu còn chìm trong suy nghĩ của mình, nghe xong lời này, theo bản năng trả lời anh, "Đương nhiên rồi."
Giọng điệu giống như đang nói chuyện lẽ thường phải làm, cái này còn cần hỏi à?
Ngực Lê Tiêu có hơi căng, khóe miệng anh không tự giác tràn ra một nụ cười, đang muốn hỏi lại, chợt nghe thấy người phụ nữ bên cạnh bổ sung một câu, "Mỗi ngày em ngủ ở bên cạnh anh, cũng không thấy anh đùa giỡn lưu manh, làm sao anh có thể ở bên ngoài tùy tiện xằng bậy? Nếu không có An An, em thậm chí hoài nghi anh có phải không được không?"
Giang Nhu cảm thấy vừa rồi căn phòng im lặng có chút xấu hổ, bèn nói câu vui đùa, nói xong bản thân lại nhịn không được ha ha cười rộ lên. Cười xong mới nhớ tới cô nhóc bên cạnh đang ngủ, sợ đánh thức, vội vươn tay che miệng lại, nhưng cơ thể lại bởi vì nghẹn cười mà run rẩy, kèm theo cả giường cũng run theo.
Nhưng Lê Tiêu lại cười không nổi, tươi cười nơi khóe miệng anh cứng đờ, quay đầu nhìn.
Anh nghe lời này, sao giống như đang mắng anh vậy?
Cả ngửa ngày mà Giang Nhu không được đáp lại, còn xoay đầu qua nhìn, nhận thấy sắc mặt anh không đúng, nhịn không được sửng sốt, kinh ngạc thốt ra, "Anh thực sự không được hả?"
Hỏi xong mới cảm thấy được có hơi trực tiếp, vội ngượng ngùng cười cười, "Em không phải ý đó, em muốn nói anh có thể có ẩn tình gì đó, dù sao em lại không cần…"
Càng nói càng kỳ lạ, Giang Nhu vội che miệng lại.
Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, "Em cảm thấy được không?"
Giang Nhu cắn môi, không xác định nói: "Em cảm thấy… Hẳn là có thể."
Nhưng giọng điệu này, mang theo chút không tự tin.
"…"
Cái gì gọi là hẳn là có thể?
Lòng Lê Tiêu buồn bực, cô tưởng anh không muốn sao? Nhưng An An còn nhỏ, qua năm nay anh còn phải đi phía nam, sau này cô còn muốn chuẩn bị thi vào đại học, lại có đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Nhẫn nhịn, cuối cùng hít sâu một hơi, đen mặt nghiêng người tắt đèn đi ngủ.
Không hề nói một câu.
Ngược lại Giang Nhu hơi không ngủ được, trong đầu nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ.
Nghi ngờ chọc tới chỗ đau anh, nghĩ lẽ nào trước kia anh đánh nhau với người ta bị thương?
Ngày xưa trong cục còn từng có người báo án, nói người ta đánh hư chỗ đó của anh ta.
Nguy rồi, càng nghĩ càng không khống chế được, bắt đầu phát triển theo hướng ủy dị rồi.
Cuối cùng Giang Nhu kéo chăn lên dùng sức che đầu.
Trong lòng muốn khóc: Thần linh ơi, van xin buông tha đầu óc của cô.