Nhìn thấy cái ghế to trong tay Lê Tiêu, Chu Kiến rất ghét bỏ đẩy Kim Đại Hữu, "Cút, đến chỗ đại ca đi, chật muốn chết."
Vừa mới dứt lời, mẹ Chu Kiến lập tức vỗ đầu anh ta một cái, "Năm mới, nói bậy gì đó? Mau phủi đi."
Chu Kiến ăn đau che đầu, vẻ mặt vô tội, "Đánh con làm gì? Con nói gì đâu?"
Uông Nhạn thấy anh ta ngốc nghếch, kề sát lại ghé vào lỗ tai anh ta thì thầm vài câu, Chu Kiến mới phản ứng lại, vội quay đầu đi phi vài cái.
Mẹ Chu Kiến thấy vậy, trên mặt ghét bỏ không chịu được.
Tên đầu sỏ gây ra Kim Đại Hữu không có tí tự giác nào, sau khi Lê Tiêu đặt ghế xuống, cậu ta rất không khách sáo chiếm vị trí ngoài cùng bên phải.
Lê Tiêu nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng Giang Nhu, ngồi ở giữa, Giang Nhu lần lượt ngồi ở bên trái anh.
Sau khi Lê Tiêu ngồi xuống, xốc một góc chăn nhỏ lên, lộ ra cô nhóc giấu ở bên trong, cô nhóc mở to đôi mắt to tròn, nhìn thấy Lê Tiêu, theo bản năng cong con mắt cười.
Lê Tiêu cũng nhịn không được nở nụ cười, thay đổi tư thế một lần nữa ôm cô bé.
Kim Đại Hữu ở bên cạnh thấy thế, tò mò ghé đầu lại đây, sau đó cười giống như một ông chú xấu xa, "An An, có biết chú là ai hay không?"
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xa lạ, cô nhóc có hơi bị dọa sợ, nhưng không khóc, chẳng qua vùi mặt vào trong lòng Lê Tiêu.
Vùi vào một lát, lén quay đầu nhìn qua bên cạnh.
Kim Đại Hữu thấy vậy, cười hì hì kề mặt qua.
An An lập tức lại vùi mặt vào, mái tóc được Giang Nhu chải xinh đẹp, lúc này cọ xong tóc đều dựng lên.
Lê Tiêu lấy tay vuốt hai lần cũng không vuốt xuôi được, tức giận nói với Kim Đại Hữu: "Đừng chọc con bé."
Đừng thấy An An bình thường rất ngoan, Giang Nhu nói đứa nhỏ này thật ra ở một mình tới điên rồi.
Kim Đại Hữu cũng thấy cô nhóc cọ làm cho tóc như bị điện giật, nhịn không được ha ha cười rộ lên.
Bên kia Giang Nhu nhìn thấy cũng nhịn không được buồn cười. Giống một bé sư tử con.
Tiệc liên hoan đã bắt đầu rồi, tiết mục ca hát biểu diễn kết thúc, bây giờ trên TV đang chiếu tiểu phẩm, bốn người nước ngoài đứng ở giữa người xem nói tiếng Trung lưu loát, dẫn đến tràng vỗ tay liên hồi.
Người ngồi ở đại sảnh cửa hàng bách hóa ngược lại không có phản ứng quá lớn, chẳng qua cảm thấy có chút mới mẻ, không biết người nào mở miệng nói một câu, "Đám người Tây còn nói rất trôi chảy, nhưng không mắc cười."
Giang Nhu nghe xong dở khóc dở cười.
Trên TV, màn ảnh thường thường đảo qua thính phòng xung quanh, Giang Nhu còn thấy mấy ngôi sao quen mắt, không nhớ tên, những ngôi sao đó trong ấn tượng của cô, đều là bộ dạng sau khi về già.
Lê Tiêu có lẽ cảm thấy không có gì thú vị, cúi đầu nhìn con gái, Giang Nhu lấy một nắm hạt dưa từ trong túi ra, truyền qua cho anh.
Lê Tiêu trông thấy, xoay đầu qua nhìn, Giang Nhu không có nhìn anh, đang ngửa đầu nghiêm túc nhìn TV.
Nhưng đang xem TV cũng không có quên anh là được.
Trong mắt Lê Tiêu tràn ra ý cười, vươn một bàn tay cầm một ít ăn.
Kim Đại Hữu ở bên cạnh trông thấy, muốn lấy một ít từ trong tay Lê Tiêu, Lê Tiêu tránh tay cậu ta, "Không đủ ăn, chú đi hỏi Chu Kiến đi."
"…" Mấy hạt dưa cũng nhỏ mọn như vậy sao?
Kim Đại Hữu quay đầu nhìn Chu Kiến bên kia, sau đó lại phát hiện Chu Kiến
đang cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với vợ.
Hừ, cuộc sống còn có thể sống tiếp không vậy?
Rất nhanh, tới tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn.
Hồi nhỏ Giang Nhu từng xem tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, với Bất Sai Tiền của Tiểu Thẩm Dương, lúc ấy khi xem cô cười đến đau bụng, nhưng Xuân Vãn sau này cũng không thấy ông ấy nữa, sau đó cũng không biết có phải trưởng thành rồi hay không, cũng rất ít xem Xuân Vãn.
Triệu Bản Sơn vừa ra, cả đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại, người vốn đang ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, vừa thấy ông đều kích động nói: "Triệu Bản Sơn đi ra."
Mãi cho đến mười hai giờ tối kết thúc, tất cả mọi người không nỡ đi, Giang Nhu cũng không nghĩ tới có một ngày mình còn có thể bởi vì xem TV, vào mùa đông ngồi ở bên ngoài mấy tiếng.
Cô quay đầu nhìn một cái, trên mặt mọi người xung quanh đều tràn ngập tươi cười, quần áo trên người dưới đèn đường mờ ảo hiện ra không khí vui mừng, xa xa nhìn lại, trên ngã tư đường đều là mảnh pháo, câu đối và đèn lồng màu đỏ, cực kỳ có không khí tết.