Lâm Mỹ Như vừa nghe lời này, sắc mặt tốt hơn, cảm thấy mình không có uổng công vất vả, vội cười nói: "Không bận, nên mà."
Lại ân cần đi rót nước lấy đồ ăn cho bọn họ, xuyên qua đám người, mệt đến mức cái trán đều đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng khóc của trẻ con, mấy ông bà cụ lại nói với Lâm Mỹ Như: "Mỹ Như, mau đi xem thử, cháu trai con khóc rồi."
"Có phải không thấy con nên nhớ rồi không? Đứa nhỏ Mỹ Như này rất tốt, ai cũng thích nó."
Lâm Mỹ Như nghe xong những lời này, còn ngọt hơn ăn mật, tươi cười đầy mặt trở về phòng chăm sóc cháu trai.
Giang Nhu ôm đứa nhỏ đứng ở cửa với Lê Tiêu, thấy một màn như vậy cũng không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ cảm thấy người nhà họ Hà này thật sự là trên xuống dưới đều biết dỗ người.
Ngược lại sắc mặt Lê Tiêu thản nhiên, trực tiếp nhấc chân đi vào.
Giang Nhu đi theo phía sau.
Bọn họ đi vào, vài người trong viện vốn đang nói cười lập tức ngừng lại, đều là người nhà họ Hà, đương nhiên nhận ra Lê Tiêu.
Lê Tiêu nhìn xung quanh một vòng, trực tiếp hỏi: "Hà Văn Hoa đâu? Biết hôm nay tôi lại đây nên cố ý trốn tránh không gặp à?"
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo này của anh, sắc mặt Hà Văn Anh nháy mắt khó coi, hung dữ nói với anh: "Cậu tới nơi này làm cái gì? Nhà của chúng tôi lại không chào đón cậu…"
Mới vừa mở miệng, Lê Tiêu bước qua đá người đàn ông ngồi bên cạnh cô ta.
"Phanh --" Một tiếng, một màn này xảy ra quá nhanh, đánh cho tất cả mọi người ở đây trở tay không kịp.
Người đàn ông trung niên đau đến mức kêu la ôi ôi, Lê Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Hà Văn Anh, "Cô lặp lại lần nữa xem?"
Hà Văn Anh nhìn về phía Lê Tiêu, Lê Tiêu cao hơn cô ta không ít, cô ta nhìn anh phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt âm trầm lạnh như băng của người đàn ông, Hà Văn Anh im lặng không nói gì.
Cô ta cũng không hiểu nổi Lê Tiêu, rõ ràng anh rất ghét mẹ anh, nhưng mỗi lần khi cô ta ức h.i.ế.p mẹ anh, đều sẽ đứng ra xả giận cho Lâm Mỹ Như.
Chồng Hà Văn Anh được hai người già bên cạnh nâng dậy, hai người già ỷ vào mình lớn tuổi, nhịn không được dạy dỗ nói: "Năm mới, đột nhiên động tay động chân làm cái gì?" "Cháu cái đứa nhỏ này, mẹ cháu nói cháu cùng một dạng với cha cháu, thật đúng là không nói sai, cháu với Văn Hoa náo loạn cáu kỉnh, cũng không thể trút cơn giận lên người khác."
Lê Tiêu lạnh lùng liếc bọn họ, hai người già cũng không dám nói thêm, cuối cùng bà cụ có chút sợ hãi, bèn gọi Lâm Mỹ Như ở trong nhà.
Gọi vài tiếng, cổ họng cũng khàn, Lâm Mỹ Như ở trong nhà lại giống như bị điếc không đáp lại câu nào.
Khóe miệng Giang Nhu kéo lên.
Tầm mắt d.a.o qua trên người mấy người trong viện một vòng, cảm thấy châm ngôn nói không sai, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang ngược.
Lê Tiêu chính là người ngang ngược đó.
Ánh mắt trong lúc vô ý đối diện với một đôi mắt sâu kín, Giang Nhu sửng sốt.
Nhận ra đây là gã què Hà cha của Hà Văn Hoa, ông ta cũng không có phản ứng gì với việc con rể bị đá, chỉ là dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía cô.
Ánh mắt này khiến Giang Nhu nói không nên lời, nhưng cảm thấy rất không thoải mái.
Đối phương liếc cô một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.
Giang Nhu nhíu mày, cúi đầu nhìn cô bé được mình ăn mặc xinh đẹp ở trong lòng.
Không chắc vừa rồi ông ta nhìn mình, hay là An An.
Nghĩ đến điều mình từng suy đoán, trong lòng nhịn không được sợ hãi.
Nếu đổi thành người khác, đối diện với một đôi mắt như vậy, ngược lại có thể sẽ ôm đứa nhỏ tránh được. Nhưng Giang Nhu thì không, cô không chỉ không tránh đi, còn kéo cánh tay Lê Tiêu, cáo trạng ngay tại chỗ, "Lê Tiêu, vừa rồi ánh mắt của cha dượng anh nhìn em không thích hợp, mắt nổi trái tim, rất ghê tởm."
"…"
Hà Thiết Sơn có lẽ không nghĩ tới sẽ gặp phải người ngang ngược như Giang Nhu, ông ta còn chưa kịp phản ứng, Lê Tiêu cũng đã đánh một đ.ấ.m tới, âm thanh còn lạnh hơn vừa nãy đá con rể, "Ông lại liếc một cái cho ông đây nhìn thử xem, có tin tôi móc mắt ông không."
Giang Nhu ở phía sau bổ sung một câu, "Đừng móc mắt, đá phía dưới của ông ta."
Động tác đánh người của Lê Tiêu dừng một chút, sau đó không chút do dự đá phía dưới của người ta.