"Cô ta dựa vào cái gì đối xử với mẹ như vậy? Mẹ cô ta cũng không phải do mẹ hại chết, con xem Tiểu Hoa cũng rất tốt, chưa bao giờ như vậy, một người đã gả ra ngoài như cô ta còn chạy về nhà ở, cũng không ngại mất mặt."
Lâm Mỹ Như càng nghĩ càng tức, "Bình thường cha con ông Hà đều nói trong nhà may nhờ có mẹ, mới có thể sống những ngày lành, gia đình bọn họ, không có mẹ có thể ổn không? Lại dám quăng sắc mặt cho mẹ xem, còn coi mẹ như con ở."
"…"
Khóe miệng Giang Nhu kéo lên, có gì khác nhau hả?
Ngoài trừ thái độ có hơi khác, cô thực sự không cảm thấy trong này có gì khác.
Đột nhiên cảm thấy Lê Tiêu lớn như vậy thật không dễ dàng.
Lâm Mỹ Như nhìn Giang Nhu ngồi ở cửa lớn đọc sách, bà ta nói nửa ngày, đối phương đầu cũng chưa từng ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút không tốt, dứt khoát hỏi thẳng: "Lê Tiêu đâu?"
Giang Nhu rốt cục ngẩng đầu nhìn bà ta, "Đi ra ngoài, hẳn phải đợi một lát mới trở về, nếu không thì mẹ về nghỉ ngơi một chút trước đi."
Lâm Mỹ Như nhìn trời một lúc, cảm thấy hơi tối, dùng cánh tay xoa xoa con mắt, "Vẫn cứ không được, trong nhà không thể rời mẹ được."
Nói tới đây, giọng điệu lại có một chút đắc ý.
Giống như bà ta ở nhà họ Hà rất quan trọng.
"Chờ Lê Tiêu trở lại, con nói với nó một tiếng."
"Được."
Người đến nhanh, đi cũng mau.
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn bóng dáng bà ta biến mất, cũng không nói gì.
Khi Lê Tiêu trở về, Giang Nhu nói chuyện Lâm Mỹ Như tới, "Anh có muốn qua đó xem thử hay không, em thấy ý bà ta, là muốn anh qua đó làm chỗ dựa cho bà ta."
Vẻ mặt Lê Tiêu không sao cả, "Không đi, là bà ta tự tìm."
Lúc trước vợ Hà Thiết Sơn c.h.ế.t không đến ba tháng đã tìm tới bà ta, đổi là ai cũng sẽ cảm thấy không phải người tốt, cũng chỉ có Lâm Mỹ Như cảm thấy ông ta không có gì, còn coi như báu vật, cảm thấy sức quyến rũ của mình lớn.
Được rồi, con trai ruột cũng không quản, cô cũng lười quản, mệt tâm. Nhưng chuyện của em gái, Giang Nhu thật sự không có cách nào mặc kệ, Giang Nhu buông quyển sách trên tay, do dự mở miệng, "Lê Tiêu, anh có thể giúp em đi xem em gái không…"
Cô mới vừa mở miệng, Lê Tiêu đã gật đầu, "Anh cũng đoán em sẽ nhắc tới việc này, yên tâm đi, vừa rồi anh đã nói với Chu Kiến, đợi lát nữa ăn cơm xong thì đi nhìn xem."
Giang Nhu sửng sốt, theo bản năng nói: "Ăn cơm xong là đi hả? Trời đã tối rồi, có thể không an toàn hay không?"
Tuy rằng cô rất muốn giúp em gái, nhưng sẽ không để anh mạo hiểm.
Lê tiêu: "Không có việc gì, kia thôn ta quen thuộc, bên trong có ta bằng hữu."
"Việc này e cũng đừng lo lắng, trong lòng anh có tính toán."
Anh chủ yếu là lo lắng cô em gái đó của Giang Nhu có thể đã không còn ở nhà cha mẹ nuôi nữa.
Hôm nay nghe chị cả Giang Nhu nói, anh đã biết tên côn đồ đó là người thôn nào, anh quả thật có quen, trong mỗi nhà mỗi hộ đều có họ hàng xấu xa, nổi danh hung hãn ở địa phương.
Giang Nhu vừa nghe có bạn anh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, "Nếu có thể nói chuyện ổn thỏa, anh cứ nói, dù sao cũng là bọn họ nuổi em gái, nhưng nếu bọn họ thực sự không nói lý, anh cũng không cần chịu đựng, cứ đánh bọn họ một trận."
Làm mai cho một cô bé mười bốn tuổi, sao bọn họ ra tay được chứ?
"Ừ."
Lê Tiêu ăn cơm xong thì đi ra ngoài, trước khi đi bỏ Giang Nhu đóng cửa nẻo cẩn thận.
Giang Nhu cũng bảo anh lái xe chậm một chút.
Lê Tiêu đi rồi, Giang Nhu bèn rửa mặt cho mình và đứa nhỏ, sau đó trở về phòng chơi chung với đứa nhỏ, chờ đứa nhỏ ngủ rồi, cô cũng không ngủ, mà cầm quyển sách ngồi ở trên giường xem.
Vẫn đợi cho đến hơn mười hai giờ tối, Giang Nhu mới nghe thấy tiếng xe máy kêu ầm ầm bên ngoài truyền đến.
Giang Nhu tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ, phản ứng lại, vội xuống giường đi mở cửa.
Bên ngoài Lê Tiêu đã trèo tường vào viện.
Khi Giang Nhu mở cửa nhà chính ra, anh đã đến bậc thang, ngẩng đầu nhìn một cái, thanh âm khàn khàn mỏi mệt hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Giang Nhu lo lắng nhìn về phía anh, "Không có việc gì chứ?"
Lê Tiêu không có trả lời, mà nói: "Mấy thứ như chứng minh nhân dân ở đâu? Anh với Chu Kiến đưa em gái em đi bệnh viện rồi."