Lê Tiêu đứng lên dời cái nôi bên ngoài lại đây, "Để con bé ngủ ở đây đi."
Giang Nhu lo lắng, "Có thể bị lạnh hay không?"
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Để thêm hai cái chăn là được."
Giang Nhu không nói gì.
Lê Tiêu tìm hai chăn nhỏ gấp lại lót phía dưới, sau đó lại phủ hai cái đêm lên trên, còn cầm một chiếc khăn sạch sẽ xếp hành ô vuông coi như cái gối.
"Đưa đứa nhỏ cho anh."
Nhận lấy đứa nhỏ từ trong lòng Giang Nhu, Lê Tiêu di chuyển một vòng trong phòng, sau đó cầm một cây bút lắc trái lắc phải trước mặt cô bé.
Tinh thần của cô nhóc quả nhiên bị dời đi, đầu di chuyển theo cây bút, đảo con mắt rồi dần dần nhắm lại.
Lê Tiêu nhẹ nhàng thả cô bé ngủ thiếp đi vào trong nôi, dém chăn xong mới trở về trên giường.
Giang Nhu thấy anh lại đây, có hơi xấu hổ chui vào trong ngủ.
Không có cô nóc, đột nhiên cảm thấy cái giường này trống trải không ít.
Lê Tiêu không nói chuyện, chẳng qua khi nằm xuống áp sát lại, vươn một bàn tay khoác lên bên hông cô.
Giang Nhu vốn muốn cầm đi, chợt nghe anh ở phía sau nói: "Chuyện của em gái em không dễ giải quyết, nếu cha mẹ nuôi cô ấy đã biết, chắc chắn qua tìm em gây phiền phức, tên côn đồ đó cũng sẽ không bỏ qua."
Giang Nhu nhíu mày, quay đầu lại nhìn anh, "Con bé còn chưa trưởng thành, bọn họ như vậy là phạm pháp, em đi báo công an."
Lê Tiêu lại xe dịch ra sau cô, trực tiếp dán lên phía sau lưng cô, "Vậy báo công an, thuận tiện chuyển hộ khẩu của cô ấy lại đây, về sau cho dù bị người ta tìm tới cửa, chúng ta cũng có lý. Anh nghe nói trước kia em gái em học rất giỏi, để con bé tiếp tục đi học, không phải em nói đi học tốt à."
Giang Nhu cảm thấy anh lại gần hơn một chút, có chút không được tự nhiên, nhưng nghe nói như thế bèn không quan tâm nữa, rơi vào trầm tư.
Cảm thấy chuyển hộ khẩu ngược lại là một biện pháp tốt, nhưng chỉ là không dễ làm.
Đang chuẩn bị hỏi một câu, phía sau lại truyền đến thanh âm mỏi mệt của người đàn ông, "Ngủ đi." Nghĩ đến tối hôm qua anh bận đến rạng sáng mới trở về, không nói nữa, cũng không có dời tay bên hông đi.
Ngày hôm sau, Giang Nhu bảo Lê Tiêu ở nhà trông đứa nhỏ, mình đi bệnh viện đón người, mang theo cháo hoa với sủi cảo hấp, chờ em gái ăn xong thì làm thủ tục xuất viện.
Em gái Giang Nhu tên Phó Tiểu Nguyệt, cô bé nghỉ ngơi một ngày, cơ thể đã có thể xuống giường đi lại, vết thương trên người chủ yếu vẫn phải dựa vào điều dưỡng sau này, Lê Tiêu còn chuẩn bị để Kim Đại Hữu lại đây trông chừng cô ấy, chẳng qua mấy ngày nay cũng không biết Kim Đại Hữu đi chỗ nào chơi, không gặp người.
Trên đường trở về, Giang Nhu dẫn người đến tiệm cắt tóc cạo hết tóc, cũng không biết cô ấy đã bao lâu không gội đầu, phía mặt còn có con rận.
Phó Tiểu Nguyệt đi ở sau không được tự nhiên sờ đầu, Giang Nhu đội mũ của mình lên đầu cô ấy, "Qua khoảng thời gian nữa sẽ dài ra, không vội."
Phó Tiểu Nguyệt lắc đầu, "Em không cần."
Nếu cô ấy để ý đẹp xấu, sẽ không biến tóc mình thành như vậy.
Giang Nhu lại dẫn cô ấy đi mua ít đồ dùng rửa mặt, từ nhỏ đã bị bán, Phó Tiểu Nguyệt thật cẩn thận nói: "Chị, sau này em sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, kiếm được tiền đều cho chị."
Giang Nhu nghe xong trong lòng mềm nhũn, cười cười, nhìn cô ấy nói: "Chị không cần em kiếm tiền cho chị, bây giờ quan trọng là em chăm sóc thân thể, sáu tháng cuối năm chị với anh rể em tính đưa em đến trường, em học hành chăm chỉ, về sau làm người có bản lĩnh, chính là cảm kích lớn nhất đối với hai anh chị."
Phó Tiểu Nguyệt nghe xong nói không nên lời, qua một hồi lâu, cô ấy đột nhiên nhỏ giọng nói: "Chị, nếu em có thể gặp được chị sớm một chút thì tốt rồi."
Lời này Giang Nhu không trả lời được.
Nếu các cô gặp nhau sớm một chút, "cô" của lúc đó không phải bản thân mình.
Giang Nhu khó chịu trong lòng, cô không biết, đời trước kết cục của cô gái này là gì.
Cô giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, "Bây giờ gặp được cũng không trễ."
Cô gái nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Phòng chứa đồ trong nhà đã được Lê Tiêu thu dọn ra, phòng chứa đồ hơi nhỏ, bên trong chỉ có thể đặt được một cái giường và một cái bàn học, nhưng ánh mặt trời rất sung túc, cửa sổ hướng tây.
Chiều ngày hôm qua Lê Tiêu dùng báo cũ dán tường, còn thay mới cây đèn trên trần.
Trong phòng thu dọn sạch sẽ, cửa sổ mở cả đêm, bên trong đã không còn mùi khó ngửi.