Về đến nhà, Giang Nhu thể hiện tài nghệ, làm một bàn đồ ăn phong phú.
Lê Hân ở phòng bếp giúp đỡ Giang Nhu, Lê Tiêu đi ra ngoài một chuyến, đi tìm Kim Đại Hữu.
Khi bỏ gạo vào nồi, thím Vương nhà hàng xóm còn qua đây một chuyến, ngày hôm qua bà ấy cũng biết chuyện em gái Giang Nhu, thấy hôm nay cửa nhà bọn họ luôn đóng, thì biết đi ra ngoài làm công chuyện.
Bây giờ nghe thấy có động tĩnh, bèn bưng đồ ăn đã nấu lại đây, nhìn thấy Lê Hân gầy gò, liên tục nói đứa nhỏ này mệnh khổ.
Ngược lại Lê Hân vui vẻ nở nụ cười, "Thím, cháu không khổ, bây giờ cháu có chị cháu rồi."
Cô ấy không gọi chị ba, ở trong lòng cô ấy, cô ấy chỉ có một người chị là Giang Nhu.
Thím Vương nghe vậy con mắt đều đỏ, "Ngoan ngoãn nghe lời của chị cháu với anh rể cháu, hai vợ chồng bọn họ là người tốt."
Lê Hân dùng sức gật đầu, "Cháu biết."
Thím Vương đi chưa bao lâu, Lê Tiêu đã dẫn Kim Đại Hữu trở lại.
Kim Đại Hữu vừa vào viện đã ồn ào đói bụng, nhìn thấy Lê Hân bưng chậu than đi ra từ trong nhà, còn cười hì hì hỏi một câu, "Anh, sao nhà anh còn thêm một hòa thượng vậy? Buổi tối lẽ nào ăn cơm bố thí hả."
"…"
Giang Nhu mới đi ra từ phòng bếp nghe thấy lời này, tức giận muốn cầm chén dĩa trên tay ném về phía cậu ta.
Trước kia cô từng nghe Châu Kiến nói Kim Đại Hữu chanh chua, không nghĩ tới là thật.
Ngược lại Lê Hân không có cảm giác gì, trực tiếp bưng chậu than đi vào phòng bếp thêm than củi.
Lê Tiêu tức giận vỗ đầu Kim Đại Hữu một cái, "Khách sáo chút, em gái anh."
Rồi vào nhà hỗ trợ Giang Nhu.
Bởi vì bốn người, còn dời bàn lớn ra bên ngoài, vừa vặn mỗi bên một người ngồi.
Cơm nước xong, Lê Tiêu bảo Kim Đại Hữu xem cho Lê Hân, điệu bộ Kim Đại Hữu cợt nhả, thấy Lê Tiêu ngứa tay, tức giận nói: "Có xem hay không? Không xem thì cút."
Kim Đại Hữu lại cười, "Xem mà, em gái anh chính là em gái em."
Sau đó bảo Lê Hân vươn tay.
Lê Hân xụ mặt, tuy rằng cô ấy không quá để ý bề ngoài, nhưng người này vừa vào cửa đã nói cô ấy là hòa thượng, trong lòng chắc chắn sẽ không vui.
Nhưng vẫn vươn tay ra, bởi vì chị và anh rể cô ấy có ý tốt.
Kim Đại Hữu bắt mạch cho cô ấy, trầm ngâm một lát nói: "Thân thể của em gái anh hư hao khá nặng, Tây y không dễ trị, phải uống ít thuốc Đông y để điều trị."
Lê Tiêu ngại cậu ta nói chuyện chậm chạp, trực tiếp thúc giục nói: "Vậy chú mau kê ít thuốc đi."
"Được." Trực tiếp lấy ra một quyển vở và cây bút từ trong túi, sau đó nét chữ rồng bay phượng múa viết lên.
Đợi người viết xong, Lê Tiêu lập tức không chút khách sáo đuổi người đi.
Lê Hân rất có ánh mắt đứng lên thu dọn chén đũa, cầm vào phòng bếp rửa.
Giang Nhu thấy thế, cũng ôm đứa nhỏ đi vào phòng bếp, an ủi Lê Hân nói: "Tính tình người bạn của anh rể em như vậy đó, đừng để ý, chờ thêm một thời gian nữa tóc dài ra là tốt rồi, trong khoảng thời gian này em cứ đội mũ, vừa khéo bây giờ thời tiết lạnh."
Lê Hân cũng không để ý, "Xấu thì xấu đi, em cảm thấy như bây giờ tốt lắm."
Giang Nhu thấy cô ấy thực sự không thèm để ý thì an tâm, đi vào nhà chính xem Lê Tiêu, dường như nghĩ tới cái gì, khó hiểu hỏi: "Em nhớ Kim Đại Hữu học Tây y nhỉ, sao cậu ta biết Trung y?"
Sao cảm thấy có hơi không đáng tin vậy?
Lê Tiêu thuận miệng đáp lại, "Tự học, từ nhỏ cậu ta đã thích chữa bệnh cho người ta, trước kia heo nhà hàng xóm của cậu ta khó sanh, cậu ta cho uống thuốc một cái lập tức đẻ ngay."
Giang Nhu cũng không biết nói cái gì cho phải.
Đó là em gái cô, không phải heo.
Lê Tiêu còn bổ sung một câu, "Dù sao không c.h.ế.t người được, yên tâm đi."
"…" Cô yên tâm cái quỷ!
Buổi tối, bởi vì đưa hai cái chăn cho Lê Hân, Giang Nhu chỉ có thể ngủ cùng một ổ chăn với Lê Tiêu.
Cô bé đột nhiên phải tách ra ngủ với cha mẹ, còn có hơi không quen, mới vừa dỗ cô bé ngủ không bao lâu đã tỉnh, rầm rì, ồn ào đòi người, cuối cùng Lê Tiêu cầm áo lông Giang Nhu mặc đặt ở trên đầu cô bé, nó mới im lặng ngủ.
Khi Lê Tiêu trở lại ổ chăn, trực tiếp ôm người vào trong ngực.
Giang Nhu đỏ mặt lên, đẩy anh một phen, "Anh làm gì vậy?"
Lê Tiêu bình tĩnh đáp lại một câu, "Lạnh."
Giang Nhu: "…"
Trợn mắt nói dối, trên người anh nóng như quả cầu lửa, "Vậy cũng không cần ôm ngủ."
Rất dính.
Lê Tiêu: "Trưa hôm qua chúng ta cũng ôm nhau ngủ, anh thấy em ngủ rất ngon."
Giang Nhu không biết nói cái gì cho phải, rõ ràng là anh muốn ôm ngủ, nói như thế nào thật giống như là vì tốt cho cô.
Nhịn không được nói: "Không ôm em ngủ cũng rất ngon."
"Anh không tin."
"…"