Quả nhiên, giữa trưa, Uông Nhạn đã dẫn Chu Hồng sốt ruột tìm đến, nói vừa rồi có người đến thông báo cô ấy, Chu Kiến với Lê Tiêu bọn họ kéo bè kéo lũ đánh nhau ở trong thành phố, bây giờ bị bắt rồi.
Trước kia Uông Nhạn thường xuyên đi theo Chu Kiến, những anh em của Chu Kiến đều nhận ra cô, cho nên trực tiếp đi tìm Uông Nhạn. Không giống Giang Nhu, ngoại trừ mấy người Chu Kiến, Lê Tiêu cũng không giới thiệu cho những người khác biết, trước kia cảm thấy được không cần, sau đó là cảm thấy những người đó ăn nói thô lỗ, sợ dọa tới Giang Nhu.
Giang Nhu nghe nói như thế, mặt trực tiếp lạnh xuống.
Cô đã đoán được sẽ gặp xui xẻo mà, nhịn không được mắng: "Tôi bảo anh ấy đừng đi, anh ấy nhất định muốn đi, đáng đời."
Uông Nhạn không biết nên nói cái gì, buổi sáng Châ Kiến cũng nói việc này với cô ấy, nhưng cô ủng hộ, cảm thấy làm buôn bán nên mạnh hơn cứng hơn một chút, nếu không ai cũng đến bắt nạt.
Lúc này trong lòng mới có chút hối hận.
"Chị dâu, bây giờ làm sao bây giờ?"
Giang Nhu nhìn bụng cô ấy, từ miệng Lê Tiêu biết được, Uông Nhạn đã có thai hai tháng, việc này cô ấy không tiện chen vào.
Vì thế nói: "Không có việc gì, tôi vào thành phố nhìn xem, hẳn là có thể chuộc ra."
Uông Nhạn nghe xong thở phào, "Vậy là tốt rồi."
Còn lấy ra một trăm đồng trên người cho cô.
Giang Nhu cũng không nói cái gì, sau khi người đi, trở về phòng nói một tiếng với Lê Hân, sau đó vào trong phòng đút sữa dỗ cô bé ngủ.
Lê Hân nói với Giang Nhu: "Chị yên tâm đi đi, em sẽ chăm sóc An An thật tốt."
Giang Nhu gật đầu, bảo cô ấy ở nhà đóng cửa cẩn thận, sau đó cầm ít tiền đi ra ngoài, nhưng trước khi đi lại nói với thím Vương nhà hàng xóm một tiếng, để bà ấy qua trông giúp một chút.
Thím Vương hỏi cô có chuyện gì, Giang Nhu ngại nói thẳng, chỉ nói nhà mẹ đẻ xảy ra chút chuyện, Lê Tiêu không ở nhà,nên cô tự đi.
Thím Vương cũng không có hỏi nhiều.
Giang Nhu đi thẳng đến bến xe.
Cũng là vận may cô tốt, vừa vặn có một chiếc xe sắp đi, lên xe không đợi bao lâu đã nổ máy.
Giang Nhu ngồi xe buýt, nhanh hơn các xe giao thông cộng khác một chút, nhưng khi tới thành phố cũng đã hơn hai giờ chiều, sau khi nghe được địa điểm của đồn công an thành phố và xe giao thông công cộng, lại đổi xe giao thông công cộng. Sau khi rồi công an, Giang Nhu nói thẳng ý đồ đến, sau đó có công an dẫn cô ra sau.
Bước kế tiếp không khác mấy suy đoàn trong lòng Giang Nhu, đi điền giấy nộp tiền với người ta, Lê Tiêu với Châ Kiến dẫn theo tám người, hai người bọn họ là người gây chuyện, mỗi người nộp năm mươi đồng tiền, những người khác mỗi người hai mươi, cộng vào tổng cộng hai trăm sáu.
Cũng may Giang Nhu ra cửa mang theo nhiều tiền, nếu không còn không đủ nộp.
Nhịn đau đưa tiền, công an bảo cô ngồi chờ một lát.
Giang Nhu đen mặt ngồi chờ ở văn phòng.
Đợi khi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ trong hành lang, quay đầu nhìn lại, sau đó thì nhìn thấy đám người Lê Tiêu đi vào, trên người cả đám người đều bị thương, mặt mũi bầm dập, tuy rằng Lê Tiêu tốt hơn một chút, nhưng hai má và khóe miệng anh đều có vết xanh tím, trên cổ cũng có vết cào.
Hai tay anh bỏ vào túi, vẻ mặt bình tĩnh tiến vào, dường như đã nhận ra cái gì, theo bản năng nhìn lại, sau khi đối diện với tầm mắt của Giang Nhu, sắc mặt nháy mắt cứng đờ.
Giang Nhu trực tiếp xoay mặt qua bên kia không nhìn.
Lê Tiêu mím môi, lấy hai tay từ trong túi ra, thân thể cũng đứng thẳng một chút, không còn vẻ bình tĩnh thong dong vừa nãy, muốn nói cái gì đó, lại bị công an gọi qua một bên điền thông tin.
Châ Kiến cũng thấy Giang Nhu, trong lòng có chút đồng tình với Lê Tiêu, hai đứa kia cũng quá không có mắt, gọi ai không gọi, sao lại gọi chị dâu tới.
Điền thông tin xong, những người khác đều đi ra ngoài, chỉ có Lê Tiêu đứng không nhúc nhích, một chàng trai trẻ tuổi trong đó ra cửa còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, khó hiểu hỏi: "Anh, sao anh không đi?"
Một cậu trai bên cạnh cậu ta còn cười, "Anh chắc chắn muốn xem đám đó có người đến chuộc hay không?"
"Chắc chắn không có, hì hì hì…"
Trong hành lang hi hi ha ha, công an trong văn phòng ghét bỏ ồn ào, "Còn muốn bị nhốt nữa hả?"
Mấy chàng trai cũng không sợ, cợt nhả che miệng lại, có người còn làm động tác chào, "Yes, sir!"
Học cảnh sát trong phim Hong Kong nhưng bọn họ làm chẳng ra gì cả.
Công an không nói gì lắc đầu, bảo bọn họ nhanh đi đi.
Giang Nhu lập tức đứng dậy khách sáo chào tạm biệt với mấy công an, sau đó nhìn cũng không nhìn Lê Tiêu một cái, trực tiếp vòng qua người ta đi ra cửa.
Khi bước qua bên người Lê Tiêu, Lê Tiêu có ý vươn tay nắm tay cô, bị Giang Nhu nâng cánh tay lên tránh được.