Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 171

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Tới giữa tháng ba, thời tiết ngày đêm thay đổi rất lớn, ban ngày khi có mặt trời chỉ cần mặc một chiếc áo lông là được nhưng tới buổi tối vẫn phải phủ thêm áo bông.

Bây giờ cô nhóc đã có thể xoay người tự do, Lê Tiêu đi rồi, buổi tối Giang Nhu đều ngủ chung với cô bé, cũng không biết có phải ban ngày xoay người nhiều hay không, buổi tối cũng lật người lung tung trong ổ chăn, vài lần lăn ra ngoài chăn.

Bây giờ cô bé thậm chí còn có thể tự mình ngồi dậy, có buổi tối nọ tự mình tỉnh ngủ, cũng không biết làm như thế nào, cô bé ngồi ở bên gối Giang Nhu, tay nhỏ bé túm tóc mẹ chơi.

Trực tiếp khiến Giang Nhu tỉnh lại.

Nhưng cũng bởi vì chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày lớn, có một buổi tối cô bé còn phát sốt, có thể là buổi tối không cẩn thận bị lạnh.

Cũng may Giang Nhu phát hiện đúng lúc, bây giờ cô đã huấn luyện ra, buổi tối đi ngủ thường xuyên kiểm tra bên cạnh.

Đụng trán cô bé hơi nóng, người lập tức tỉnh dậy.

Giang Nhu đứng dậy mở đèn, phát hiện hình như còn có chút nghiêm trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nóng đỏ bừng, trong nhà có thuốc hạ sốt, nhưng Giang Nhu không dám cho cô bé uống, cơ thể còn quá nhỏ.

Vội đứng dậy đi tìm khăn, dùng nước ấm làm ướt khăn lau tay nhỏ và nách của cô bé.

Lê Hân trong phòng nhỏ nghe thấy tiếng động cũng tỉnh, rời giường lại đây xem.

Giang Nhu đã mặc quần áo cho cô bé, giải thích một câu với cô ấy, "An An phát sốt rồi, chị dẫn con bé đi bệnh viện nhìn xem."

Lê Hân gật đầu, không nói hai lời trở về phòng thay quần áo.

Tính tình cô ấy cảnh giác, sau khi mặc quần áo còn cất một cây kéo trong túi.

Giang Nhu cầm theo tiền, sau đó dùng chăn nhỏ quấn lấy An An ôm vào trong lòng, cô nhóc dường như đã nhận ra cái gì, cọ mặt vào trong lòng Giang Nhu, miệng phát ra tiếng rầm rì không thoải mái.

Giang Nhu dùng khăn ướt lau trán cô bé, nhẹ giọng dỗ dành, "An An ngoan, chịu đựng nhé, đi bệnh viện ngay đây."

Ôm đứa nhỏ đi bệnh viện huyện với Lê Hân.

Buổi tối, trong bệnh viện không có nhiều người trực ban. Tới bệnh viện, trước tiên Lê Hân cầm tiền bắt số, sau đó cùng Giang Nhu tới phòng khám nhi đồng ở lầu ba.

Tìm được phòng khám nhi đồng ở lầu ba rồi, phát hiện còn có người khác ở đây, có cha mẹ ôm bé trai bốn năm tuổi chuyền nước biển ở trên hành lang, còn có cha mẹ cõng đứa nhỏ đứng ở cửa xếp hàng.

Giang Nhu cũng ôm An An qua đó.

Đợi khoảng hơn mười phút, Giang Nhu mới ôm An An đi vào, bác sĩ cầm nhiệt kế, Giang Nhu vạch áo cô bé nhét vào nách, bởi vì nhiệt kế có chút lạnh, cô bé không thoải mái xoay hai cái, Giang Nhu vỗ phía sau lưng cô bé, nhẹ giọng dỗ, "Chỉ kẹp một lát thôi, xong ngay đây."

Cô bé mơ màng mở to mắt nhìn cô một cái, ủy khuất vùi mặt vào trong cổ cô, nhắm mắt lại không động nữa.

Đợi một lát, bác sĩ lấy nhiệt kế ra nhìn, đã nóng tới 38.8 độ.

Bác sĩ bảo y tá lấy thau nước ấm lại đây, sau đó dùng khăn Giang Nhu mang đến thấm ướt lau trong lòng bàn tay, gan bàn chân, dưới nách, bắp đùi và cổ của An An.

Sau đó lại kê thuốc hạ sốt, bảo Giang Nhu đến quầy thuốc dưới lầu lấy thuốc.

Giang Nhu lấy tiền đưa cho Lê Hân, Lê Hân hỏi đường rồi chạy xuống lầu, một lát sau mang theo hai hộp thuốc trở về.

Bác sĩ dùng nước ấm pha một nửa, còn cầm một cây muỗng nhỏ, bảo Giang Nhu đút cho đứa nhỏ uống.

Giang Nhu tìm một chỗ trong phòng ngồi xuống, sau đó đút thuốc cho An An uống, cả khuôn mặt cô bé bị nóng tới ửng đỏ, nhưng không khóc không ầm ĩ, khi Giang Nhu đút cho cô bé uống, cô bé lập tức ngoan ngoãn hé miệng, uống hai ngụm hình như hơi khó uống, mặt mày nhăn lại.

Nhưng khi Giang Nhu lại đút đến miệng cô bé, cô bé vẫn hé miệng uống vào, nhưng trông có chút đáng thương, đôi mắt nhìn Giang Nhu.

Giang Nhu thấy khó chịu, hôn trán cô bé, "An An giỏi nhất, uống xong mới có thể khỏe."

Cô nhóc hình như đã nghe hiểu, không có kì kèo như bình thường, uống một ngụm lại một ngụm.

Uống thuốc xong, Giang Nhu ôm đứa nhỏ ra ghế bên ngoài hành lang, Lê Hân bưng thau, không ngừng dùng khăn ướt lau trong lòng bàn tay cổ và trán cô bé.

Có lẽ cô bé uống thuốc rồi, qua một lát ánh mắt nheo lại.

Giang Nhu bảo Lê Hân dựa vào mình ngủ một lúc, Lê Hân lắc đầu, nói mình không buồn ngủ.


Bình Luận (0)
Comment