Trong cuộc sống kế tiếp, Giang Nhu cứ an tâm ở nhà ôn thi và chăm sóc đứa nhỏ.
Cô nhóc càng ngày càng lợi hại, sau khi tới sáu tháng, cô bé cũng đã biết ngồi, biểu cảm trên mặt cũng nhiều lên, có đôi khi Giang Nhu nói chuyện với cô bé, cô bé còn đáp lại, miệng phát ra tiếng "Oa oa" "Ha ha", như là trao đổi.
Bây giờ cũng trở nên nghịch ngợm hơn rất nhiều, Giang Nhu có lần không chú ý, phát hiện thế mà cô bé lại lén xé sách.
Đồng thời, cũng càng dính người, Giang Nhu vừa rời đi đã ồn ào đòi người.
Nhưng vẫn rất ngoan, Giang Nhu chỉ cần ở trong tầm mắt cô bé là được, bình thường Giang Nhu và Lê Hân ngồi ở ngoài mép giường đọc sách, một mình cô bé ngồi ở giường trong cầm gỗ chơi, chơi mệt thì nghiêng người qua bên mẹ, Giang Nhu lại dỗ cô bé ngủ.
Có đôi khi cô bé không buồn ngủ, chỉ là thích làm ổ trong lòng Giang Nhu, xoay người hoặc vươn tay sờ mặt mẹ cô bé, rồi tự mình nở nụ cười.
Giang Nhu đọc sách mệt rồi thì đặt cô bé từ trên đùi xuống, hoặc là xuống giường cõng cô bé đi một vòng trong phòng, cô bé sẽ cười rất vui vẻ.
Cực kỳ dễ dỗ.
Khi tiền vào tháng năm, Giang Nhu đã sắp gặm hết tất cả sách ba năm cấp ba, thời gian thi là ngày bảy tháng bảy, còn hai tháng, thời gian hai tháng kiểm tra bổ sung lại tập trung rèn luyện hoàn toàn đủ rồi.
Trước kia Giang Nhu học khoa học tự nhiên, thật ra nền tảng tri thức đều giống nhau, rất nhiều lúc trong quá trình cô ôn tập sẽ nhặt lại kiến thức trước kia từng học một lần nữa, hơn nữa gốc tiếng Anh của cô tốt lắm, có thể tốn ít thời gian một chút ở môn này.
Nhưng một cú điện thoại đầu tháng năm đánh vỡ tất cả kế hoạch của cô.
Thím Vương nhà hàng xóm chạy nói với cô, vừa rồi có người gọi điện thoại đến, nói Lê Tiêu đã xảy ra chuyện.
Giang Nhu sửng sốt, bút trong tay rớt xuống cũng không biết, sau đó không cần suy nghĩ đã đứng dậy qua nhà họ Vương bên cạnh, gọi điện thoại lại. Đầu dây bên kia rất nhanh vang lên một tiếng nói quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc là bởi vì thường xuyên trò chuyện với Lê Tiêu, xa lạ là Giang Nhu không biết đối phương.
Giọng người đàn ông có hơi khàn khàn, "A lô?"
Giang Nhu lấy lại bình tĩnh, "Tôi là người nhà Lê Tiêu, xin hỏi tình huống hiện tại của anh ấy thế nào?"
Giọng người đàn ông dịu dàng xuống, "Bác sĩ đang điều trị, người không có việc gì, chỉ là chân bị thương rồi, em gái, tất cả việc này đều trách tôi, thật sự, lúc ấy nếu tôi chẳng xúc động, đám người đó cũng sẽ không tiến lên đánh tôi, tôi thật sự không nghĩ tới đám người đó làm thật, cô yên tâm, dù cho xài bao nhiêu tiền tôi đều chữa khỏi cho cậu ấy…"
Giang Nhu nghe chân anh bị thương, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, chân trái sau này của Lê Tiêu đời trước bị què, còn gãy một ngón út, về phần xảy ra như thế nào, trên tư liệu có nhắc tới, khi anh ở dưới Nam có quan hệ với một quản đốc tên là Thường Dũng, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên công trường, anh cứu cái người quản đốc tên Thường Dũng đó.
Việc này nói như thế nào, có lợi có hại, Lê Tiêu ở đời trước chính là vì cứu người tên Thường Dũng này mới quen ông chủ lớn sau lưng Thường Dũng.
Tuy rằng sau đó ông chủ lớn kia xảy ra chuyện nhưng cho Lê Tiêu không ít cơ hội, thậm chí có thể nói, nếu không phải vài năm sau con gái "Lê Tiêu" xảy ra chuyện, anh phát triển đến bước nào cũng không ai xác định được.
Nhưng Giang Nhu rất chắc chắn Lê Tiêu hiện tại không giống với đời trước, khoảng thời gian trước hai người gọi điện thoại, anh còn nói mình đang làm trợ lý cho người ta.
Giang Nhu tưởng rằng làm trợ lý chính là ngồi văn phòng, nhiều nhất chính là chạy vặt, cho nên làm sao cũng không nghĩ đến còn có thể gặp phải chuyện này.
Trong lòng cô có chút lo lắng, trực tiếp hỏi người ta địa chỉ.
Người đàn ông nói rồi, nhưng lại nói: "Em gái không cần đi đâu, tôi nghe Lê Tiêu nói cô đang chuẩn bị thi đại học."
Lê Tiêu không nói quá nhiều chuyện nhà với bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc một hai câu, trước kia nghe anh nói vợ anh đang chuẩn bị thi đại học thì cảm thấy rất không đáng tin, bây giờ sinh viên rất ngon, nếu thi đậu cũng không biết còn xem trọng Lê Tiêu hay không.