Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 180

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Ngược lại Thường Dũng có mắt, thấy vẻ mặt Lê Tiêu không đúng, vội nói lái sang chuyện khác, "An An trông cỡ mười tháng nhỉ?"

Không phải anh ta cẩn thận, mà là nhìn An An được nuôi cực kỳ xinh đẹp, nhìn lại bé trai giống Tào Vượng trong lòng cô vợ nhà họ Tào, cho dù anh ta đứng ở góc độ người bên ngoài cũng cảm thấy có hơi không xứng.

Ngược lại bà cụ cảm thấy chủ ý này rất hay, còn muốn nói thêm nữa, Thường Dũng đã nhìn thấy Giang Nhu đi từ bên ngoài vào, tuy rằng anh ta chưa gặp Giang Nhu thật, nhưng từng thấy trên bức ảnh Lê Tiêu mang theo, là một phụ nữ trắng nõn xinh đẹp.

Lúc này nhìn thấy người, liếc mắt một cái đã nhận ra, vội hỏi: "Ai, là em dâu nhỉ? Mau vào, cũng coi như là gặp được cô, thì ra người thật còn đẹp hơn ảnh chụp."

Giang Nhu tự nhiên hào phóng cười cười với mấy người, "Chào mọi người, cảm ơn mọi người lại đây thăm hỏi Lê Tiêu, ngài là quản lý Thường nhỉ, quả nhiên vẻ ngoài tuấn tú lịch sự."

Sau đó lại nói với một người đàn ông khác: "Anh là kỹ thuật Phó - Phó Phi đúng không? Tôi cũng từng nghe Lê Tiêu nói, trông rất trẻ, cảm ơn mọi người bình thường chăm sóc Lê Tiêu."

Đối với cấp trên và đồng nghiệp của Lê Tiêu, Giang Nhu đương nhiên phải nói ngọt một chút.

Cô cũng không biết vuốt m.ô.n.g ngựa, những điều này đều là học theo anh trai cô, dù sao chỉ có một chữ, khen.

Giang Nhu không biết hai người phụ nữ trung lão niên đứng ở cuối giường, cho nên chỉ có thể cười, sau đó cũng khen một câu, "Đứa nhỏ thật đáng yêu."

Tuy rằng Giang Nhu chưa nói gì, nhưng Thường Dũng và Phó Phi nghe vào trong lòng rất thoải mái, cảm thấy người có tri thức nói chuyện đúng là khác biệt, so với sự nghiệp thành công, tiền đồ vô lượng mà nói, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự và trẻ tuổi, rõ ràng nghe chân thành hơn không ít.

Giang Nhu đặt đồ ăn ở trên bàn trà cách đó không xa, sau đó rót nước, còn cắt xoài.

Trên bàn trà còn có mấy loại hoa quả bọn họ mới đưa tới, có lê có dứa.

Nhìn thấy Giang Nhu bận việc, Thường Dũng vội nói: "Đừng đừng đừng, chúng tôi đi ngay, mọi người ăn cơm đi, chúng tôi chỉ lại đây thăm chút thôi."

"Đúng vậy, em dâu đừng cắt, chúng tôi cũng phải đi ăn cơm."

Vừa nói vừa đi ra ngoài, sợ làm phiền người ta.

Giang Nhu tiễn bọn họ đi ra ngoài, khách sáo giữ lại nói: "Không ngồi một lát sao?" Thường Dũng cười, "Không cần, ngày mai qua nữa."

Giang Nhu cũng cười, "Vậy trên đường đi mọi người cẩn thận, trời cũng sắp tối rồi."

"Ai, được, em dâu đừng tiễn."

Thường Dũng và Phó Phi rời đi, mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tào không tiện ở lại lâu, cũng đi theo ra ngoài, nhưng sao khi tới phòng bệnh bên cạnh, bà cụ nhịn không được nén giận con dâu mình, "Sao cô như đầu gỗ thế? Cô nhìn cô vợ cách vách đi, tuổi trông không lớn hơn cô là bao mà rất biết nói chuyện, dỗ dành người ta rất vui vẻ, còn biết rót nước cắt trái cây cho người ta, tuy rằng ông chủ Đại Vượng không ăn, nhưng người ta nhìn thấy trong lòng cũng thoải mái."

Người phụ nữ trung niên cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy mẹ chồng biết nói chuyện, cũng không thấy dỗ người ta vui vẻ lắm.

Bà cụ ngồi vào trên sô pha sinh hờn dỗi, con trai bà ta bị thương nghiêm trọng như vậy, ông chủ Đại Vượng chỉ nhìn một cái rồi bước đi, ngược lại ở lại cách vách nói chuyện không ngừng.

Nhìn như vậy, sau này e rằng người đàn ông cách vách rất có tiền đồ, nghĩ đến đây nhịn không được nói với con dâu: "Mấy ngày nay con ôm đứa nhỏ qua đó nói chuyện nhiều vào, cô bé bên cách vách có ngoại hình đẹp, về sau nhà chúng ta coi như là chỗ sui gia."

Người phụ nữ trung niên do dự, "Cái này không tốt đâu?"

Nhìn điệu bộ của đôi vợ chồng đó, rất cưng chiều đứa nhỏ tên An An đó.

Bà cụ mất hứng, "Sao không tốt? Một đứa con gái có thể quý giá chỗ nào? Mẹ đây là để mắt tới nó."

Nói xong lấy tay chỉ vào người, "Chút chuyện ấy mà cô cũng làm không xong, ngày mai cứ chạy về quê đi."

Người phụ nữ trung niên ôm đứa nhỏ cúi đầu.

——

Trong phòng bệnh, Giang Nhu đặt bàn nhỏ ở trước người Lê Tiêu, sau đó bày đồ ăn lên đó.

Một tay Lê Tiêu cầm đũa ăn, một tay ôm đứa nhỏ, bây giờ cô bé đã bảy tháng, có thể ăn một ít thức ăn bổ sung.

Khẩu vị của cô bé giống Lê Tiêu, thích ăn mặn, Giang Nhu mua cháo thịt vịt ninh mềm nhừ, múc một chén nhỏ đút cô bé, sau khi cô bé nếm một miếng dường như rất thích, ngẩng đầu lên cười với Giang Nhu, không đợi Giang Nhu đưa thìa qua, tự mình duỗi cổ.


Bình Luận (0)
Comment