Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 186

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Ký túc xá của Lê Tiêu lúc trước là tòa dân cư già, bị anh rể Thường Dũng thu mua, miếng đất này vẫn không nhúc nhích, tạm thời giữ lại cho nhân viên của công ty thuê.

Nhưng lấy ánh mắt Giang Nhu, vị trí của miếng đất ưu việt hơn, nếu khai phá ra, về sau không biết tăng tỷ giá tiền bao nhiêu lần.

Chỉ có thể nói ánh mắt của ông chủ đều vượt mức quy định.

Nhưng hiện tại mảnh đất này chỉ là nhà dân tương đối bình thường, hai ba tầng, ngõ nhỏ hẹp hơi không bằng phẳng, mỗi nhà mỗi hộ đều để xe đạp, dây điện rắc rối dắt trên đỉnh đầu.

Lê Tiêu ở lầu một, anh tới khá trễ, phòng trên lầu đều bị người ta chiếm, chỉ còn lại lầu một có mấy người, anh cứ tùy tiện tìm một căn ở, một sảnh một phòng.

Lầu một có chỗ tốt, phòng bếp được lắp đặt ở tầng này, Lê Tiêu quản cơm trong công ty, bình thường mọi người sẽ không xuống dưới nấu cơm cho nên phòng bếp tạm thời thành của một mình Giang Nhu.

Phó Phi cũng ở ở bên này, còn nói có việc phải đi tìm anh ta.

Người đi rồi, Giang Nhu bèn dọn dẹp đồ một chút, đặt quần áo vào trong ngăn tủ, còn đi phòng bếp nấu nước, chuẩn bị lát nữa tắm rửa.

Khi Giang Nhu tắm rửa còn bảo Lê Tiêu lấy bài cần học thuộc ra, dò hai bài cổ văn, trong đó có hai câu giải thích nghĩ không ra, vẫn là Lê Tiêu nhắc nhở.

Hai người một hỏi một đáp, cô nhóc ngồi ở trên giường nhìn cha mẹ nói chuyện, không quan tâm đến mình, còn nhịn không được "A a a", như là đang phụ họa gì đó.

Buổi tối, một nhà ba người nằm ở trên giường, ngọn đèn không tốt lắm, Giang Nhu không có cách nào đọc sách, bảo Lê Tiêu đưa công thức học thuộc ra.

Toán học hoá học vật lý… Cùng với kỹ xảo đáp đề mà cô tổng kết, hễ là Lê Tiêu lấy ra hỏi, Giang Nhu không thể không trả lời được, cô thậm chí còn có thể khái quát hệ thống tri thức của cả quyển sách.

Cô nhóc nằm ở giữa chân hai người chơi, thật sự nghe không kiên nhẫn nữa, lập tức gào khóc hai tiếng.

Sau khi tốn hai tiếng trau chuốt lại sơ sơ mấy quyển sách, Giang Nhu vứt ghi chép đi, "Cứ đi như vậy, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành, ngày mai lại làm hai bài thi."

Sắp xếp rõ ràng.

Lê Tiêu cũng thu sách về, "ừ" một tiếng, sau đó hỏi: "Khi nào thì trở về?"

Giang Nhu nhéo cái m.ô.n.g nhỏ tròn vo của cô nhóc, đáp lại, "Tối nay em trở về, bác sĩ còn nói anh phải tái khám, em lo anh không đi."

Nói xong ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Không được cãi lại, anh làm được."

Lê Tiêu sờ cái mũi, "Vậy ở lại thêm vài ngày đi."

Anh cũng không muốn cô đi nhanh như vậy, cảm giác thời gian nhoáng một cái đã trôi qua. Cô nhóc nằm ở giữa hai người, có thể là bởi vì ngủ với cha mẹ, buổi tối còn có hơi hưng phấn, một lát lật người qua đây, một lát lại lật người qua kia.

Giang Nhu nhìn thấy trán cô bé đổ mồ hôi, vội ngăn cô bé không cho động, "Được rồi, đừng chơi nữa, ngủ đi."

Cô nhóc nghe hiểu liếc mắt một cái, lại lật người, dựa vào Giang Nhu, sau đó chui cả người vào trong lòng cô, ủi ủi muốn uống sữa.

Buổi tối trước khi đi ngủ đều muốn uống sữa.

Giang Nhu kéo chăn mỏng đắp cho cô bé.

Tỉnh G rất nóng, trời mới tháng năm, tất cả mọi người mặc ngắn tay, cũng may Giang Nhu mang theo đều là váy mùa hè, không chiếm chỗ lại dễ giặt.

Chiều dài của đầm đến đầu gối, kích thước lưng áo rộng thùng thình, cuộn thẳng lên có thể trực tiếp đút sữa.

Bây giờ cô bé ăn nhiều thức ăn bổ sung, cũng không thích uống sữa, nhưng nhất định phải uống, giống như đã thành quy trình.

Vừa uống còn vừa nâng chân lên, hai tay cũng không thành thật, móc qua móc lại trên người Giang Nhu.

Có lẽ là bị nóng tới bực bội, tay nhỏ của cô bé trực tiếp túm lấy, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết trước n.g.ự.c Giang Nhu.

Đúng lúc bị Lê Tiêu vừa vặn nhìn thấy.

Tầm mắt Lê Tiêu nóng bỏng, vội dời ánh mắt.

Nhưng hình ảnh vừa nãy nhìn thấy làm thế nào cũng không có cách nào biến mất khỏi đầu, anh còn không tự chủ nghĩ đến lúc trước khi An An mới vừa sinh xong, Giang Nhu bị tắc sữa không ra được sữa, là tối đó anh hút ra.

Lúc ấy hai người trốn ở trong ổ chăn, có cảm giác gì anh cũng quên rồi, ấn tượng sâu nhất chính là nóng, ổ chăn nóng, thân thể cũng nóng.

Giang Nhu cũng có chút ngượng ngùng, kéo chăn lên, sau đó lại vỗ m.ô.n.g cô bé, "Không được cắn."

Cô bé nâng mí mắt nhìn cô một cái, như là biết mình phạm sai, ánh mắt cong lên, cười ngọt ngào tiếp tục uống sữa.

Nhưng vẫn không thành thật, thân nhỏ xoay qua xoay lại, cả người đều vắt ngang qua, sau đó chân dẫm lên trên mặt cha cô bé.

Lê Tiêu tức giận nắm lấy chân cô bé, dường như có hơi ngứa, cô nhóc nở nụ cười một tiếng.

Sau đó bị sặc, ho hai cái, Giang Nhu vội vỗ cô bé, trừng mắt nhìn Lê Tiêu một cái, "Anh quậy nó làm cái gì? Giẫm hai cái thì làm sao?"

Ngày nào mình cũng bị giẫm.

Lê Tiêu: "…"


Bình Luận (0)
Comment