Nghe thấy thông báo trên xe lửa, Lê Tiêu lại hôn trán cô, không thể không buông tay, xoay người chống nạng đi ra ngoài.
Cô nhóc ngồi ở trên xe đẩy không ngừng chúi người nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy cha đi rồi, như là ý thức được cái gì, trực tiếp khóc thành tiếng "hu hu hu".
Trong miệng đột nhiên kêu ra tiếng" cha cha", còn vươn tay muốn ôm.
Lê Tiêu đi đến cạnh cửa nghe thấy, không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt đã đỏ.
Sau đó vẫy tay với hai người.
Giang Nhu ôm cô nhóc trong xe đẩy lên dỗ, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, "Không khóc nhé, qua khoảng thời gian nữa chúng ta có thể lại gặp cha."
Cô nhóc phết miệng, ủy khuất ôm chặt cô.
Lê Tiêu ở bên ngoài đứng ở bên cửa sổ nhìn các cô.
Khi xe lửa di chuyển, Giang Nhu vẫy tay.
——
Ngồi xe lửa vài ngày, Giang Nhu trở về thị trấn lúc hơn ba giờ chiều.
Lê Hân đang ngồi ở trong sân đọc sách, nghe thấy động tĩnh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy là Giang Nhu đã trở lại, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, lớn tiếng kêu một tiếng, "Chị ——"
Vội đứng dậy qua đón cô.
Giang Nhu nhìn cô ấy lại đây, nhanh chóng lắc lắc cánh tay căng cứng đau xót, bây giờ cô nhóc càng ngày càng nặng, lên bậc thang ngay cả xe lẫn người cũng không nâng lên nổi.
Lê Hân chạy tới, hai người hợp lực nâng xe đẩy và cô nhóc vào trong sân.
Cô nhóc nhìn thấy dì nhỏ thì rất vui vẻ, khi được cô ấy ôm lấy, ngoan ngoãn làm ổ ở trong lòng cô ấy.
Thím Vương hàng xóm dường như nghe thấy tiếng động, cầm một ít thức ăn lại đây xem, vui vẻ cười nói: "Cũng đã trở lại rồi, mỗi ngày em gái cháu đều canh giữ ở cửa chờ đó."
Lê Hân nghe xong có chút ngượng ngùng, cúi đầu. Giang Nhu sờ đầu cô ấy.
Thím Vương hỏi cô tình huống của Lê Tiêu, "Không có việc gì chứ? Sau khi Chu Kiến biết Lê Tiêu gặp chuyện, đứa nhỏ đó đã chạy tới vài lần."
Giang Nhu lắc đầu, nói sơ lược tình huống của Lê Tiêu, sau đó bổ sung: "Ở bệnh viện hơn nửa tháng, bây giờ chủ yếu là tĩnh dưỡng cho tốt, đi bệnh viện tái khám định kỳ là được. Vết thương của anh ấy còn chưa phải nghiêm trọng nhất, lúc ấy bên cạnh có một công nhân đang lát gạch, không cẩn thận bị cuốn vào, bàn tay hình như bị tàn phế rồi, không khôi phục được như trước đây."
Thím Vương nghe xong thổn thức, nhịn không được cảm khái, "Đứa nhỏ Lê Tiêu này chính là quá thành thật, ông chủ nên cảm ơn cậu ấy đàng hoàng, nếu không thì thật có lỗi với Lê Tiêu vì cứu anh ta mà bị thương nghiêm trọng như vậy."
Nói xong lại nói: "Bên ngoài vẫn rất nguy hiểm, tiền không phải dễ kiếm."
"Cũng không phải sao."
Nói tới đây Giang Nhu tức giận nói: "Ông chủ của các anh ấy còn muốn cho anh ấy một công trình, nếu không phải thấy cháu ở đây, e rằng anh ấy cũng nhận rồi, cái chân đó cũng đừng hòng khỏe lại."
Thím Vương phụ họa mắng: "Đàn ông đều là cái dạng này, cháu nhìn chú cháu kìa, lúc trước thím không cho ông ấy đi, ông ấy không nghe, hay lắm, giờ một chút việc nặng cũng không làm được, ngày đó còn ở trong nhà nói hối hận. Ông ấy nằm ở nhà thời gian dài như vậy, đứa cháu đó của ông ấy có từng liếc mắt một cái không? Thím cũng không thèm nói ông ấy nữa."
Không biết thím Vương nói lời này bao nhiêu lần, Giang Nhu có chút hối hận khi nhắc tới chuyện này.
"Có đôi khi chính là phải quản, nếu không cuối cùng người chịu khổ vẫn là chúng ta."
"Đúng vậy."
"Đúng, nhưng người không có việc gì mới là quan trọng nhất, Lê Tiêu coi như là phúc thiên mệnh đại, cháu cũng đừng quá lo lắng, đứa nhỏ này có số tốt, thím thấy là khổ tận cam lai."
Lời này của thím Vương thực tâm thực lòng, bà ấy vẫn còn ấn tượng về dáng vẻ trước kia của Lê Tiêu, làm sao có thể so với hiện tại?
Từ sau khi Giang Nhu lại đây, hàng xóm đều thay đổi, có thể thấy đứa nhỏ Giang Nhu này là một người mang lại thịnh vượng. . ngôn tình ngược
Tin tức của Chu Kiến nhạy bén, chạng vạng đã vội vã lại đây.
Sau khi biết Lê Tiêu không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, Giang Nhu vốn đang muốn đi tìm anh ta, bây giờ nhìn thấy anh ta lại đây, lập tức truyền lời của Lê Tiêu.
Chu Kiến nghe Lê Tiêu bảo anh ta qua đó, trên mặt mơ hồ lộ ra sắc mặt vui mừng, cho tới bây giờ anh ta còn chưa từng đi xa nhà như thế.
Giang Nhu nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta, cũng không tiện đả kích anh ta, Lê Tiêu ở bên kia cái gì cũng không có, bây giờ còn chuẩn bị dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cuộc sống sau này e rằng phải chịu chút đau khổ.