Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 194

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Chu Kiến đi rồi.

Anh ta đi không bao lâu, Giang Nhu đã nhận được thư của Kim Đại Hữu, một bức thật dày, phía trên tràn ngập về những việc chú ý khi thi đại học, bảo cô uống ít nước, nếu có thể tốt nhất trước một ngày đi trường thi nhìn thử, tìm được vị trí của mình và nhà vệ sinh, còn có lúc thi cầm được bài thi phải dựa theo bài mình bình thường quen làm, quan trọng nhất chính là ổn định tâm tính, đề thi đại học cũng không khó…

Ngoại trừ cậu ta, Vương Mẫn Quân cũng gọi điện thoại lại đây, nói một vài thứ cần chuẩn bị trước khi thi đại học, cũng bảo cô bình tĩnh, không hiểu có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy.

Giang Nhu nghe mà trong lòng ấm áp, cảm thấy mọi người rất tốt.

Ngày bảy tháng bảy, Giang Nhu được Hân và cô bé làm bạn, đi thi đại học.

Địa điểm thi của Giang Nhu ở Tam Trung, giáo viên coi thi là giáo viên toán, học sinh Nhất Trung ở tại trường, sau đó buổi sáng cùng ngồi xe giao thông công cộng đi đến địa điểm thi, vì thế trường học còn dùng nhiều tiền ký hợp đồng với ba chiếc xe giao thông công cộng.

Giang Nhu không đi cùng bọn họ, buổi sáng xuất phát từ nhà, Lê Hân muốn đi với cô, một ngày trước khi đi Giang Nhu đến tiệm sửa xe thuê một chiếc xe ba bánh, chính là loại lúc trước Lê Tiêu thuê đi thành phố bán món kho, Giang Nhu ngồi ở phía trước lái, Lê Hân ôm cô nhóc ngồi ở đằng sau.

Cô nhóc có lẽ cảm thấy chơi rất vui, lắc đầu tò mò nhìn chung quanh, nhìn thấy phong cảnh xung quanh lùi lại, còn nhịn không được cười ra tiếng.

Việc này với Giang Nhu mà nói coi như là một đoạn trải nghiệm khá mới lạ, hẳn là còn không có ai giống cô lái xe ba bánh mang theo em gái và con gái lại đây thi đại học.

Khi tới cửa trường học, Giang Nhu đậu xe ba bánh ở bên cạnh dưới một gốc cây đại thụ, tự mình tìm giáo viên lấy giấy thi.

Bây giờ còn sớm, sau khi lấy được giấy thi thì Giang Nhu trở về.

Cửa trường học bán hàng sớm một chút, Giang Nhu bèn mua hai cái bánh dưa muối, một cái bánh bao đậu và một bọc sữa đậu nành.

Cô chia bánh dưa muối với Lê Hân, bánh bao đậu thì bẻ ra đút cho cô nhóc ăn, đậu đỏ ngọt ngào mềm mại, cô nhóc nếm thử một miếng đã thích, còn muốn duỗi tay cầm lấy, Giang Nhu không cho, lại thổi hai miếng, chờ không nóng nữa mới đút đến miệng bé.

Sữa đậu nành chỉ dùng bọc ni lông trong suốt đựng, độ ấm vừa đúng, Giang Nhu đút cho cô bé uống trước, cô nhóc duỗi dài cổ uống một ngụm, phát hiện cũng ngọt, ngẩng đầu cười với Giang Nhu, sau đó lại cúi thấp tiếp tục uống. Giang Nhu không cho cô bé uống quá nhiều, sợ cô bé uống no, còn lại hơn phân nửa thì cô với Lê Hân chia nhau.

Đợi khi tiến vào trường thi, Giang Nhu bế cô nhóc, "Mẹ thi xong rồi ra ngay, buổi sáng chơi với dì nhỏ ngoan nhé."

Khi Giang Nhu cầm bút thước vọt vào cổng trường, Lê Hân bèn ôm cô bé đi về một hướng khác, còn chỉ vào một vài thứ chơi vui cho cô bé xem, cô nhóc nhìn mê mẩn, cũng không chú ý tới mẹ đã lén chạy đi.

Thi tổng cộng hai ngày, một ngày cuối cùng lúc thi xong, Giang Nhu hưng phấn chở Lê Hân và cô bé đi tiệm ăn, gọi bón món ăn, còn gọi một chén cháo ngân nhĩ cho cô bé.

Cô nhóc dường như ý thức được hai ngày nay mẹ có việc bận, cũng không có quậy, ngoan ngoãn chơi với dì nhỏ.

Bây giờ nhìn thấy mẹ ôm cô bé, cũng dính chặt ôm lấy người, Giang Nhu muốn đưa cô bé cho Lê Hân mình thì ra ngoài đi vệ sinh, cô bé cũng mặc kệ.

Không có cách nào khác, Giang Nhu đành phải nhịn một lát.

Cơm nước xong xuôi về nhà, Giang Nhu lại gọi điện thoại cho Lê Tiêu.

Lê Tiêu ở trong điện thoại nói mình nhìn trúng một căn phòng nhỏ, "Ngay phía sau đại học G, đi bộ khoảng năm phút đồng hồ, còn có một khoảnh sân nhỏ, trước đây là nơi ở cho giáo viên của đại học G, nghe nói bây giờ trong trường học xây KTX cho giáo viên, phòng bên không có người nào ở, giá cả coi như rẻ, một tháng tám mươi."

Giá cả này đặt ở thị trấn thì rất mắc, nhưng ở nơi như tỉnh G quả thật không cao, công nhân xây dựng ở bên kia một ngày có thể kiếm hai mươi ba mươi, giống như Lê Tiêu bây giờ, tiền lương một tháng cũng có hai ngàn.

Trước đó Lê Tiêu còn nói với cô, tiếp viên hàng không ở Hồng Kông, thậm chí một tháng hơn ba nghìn, công việc rất thoải mái, không chỉ có thể bay ở trên bầu trời mỗi ngày, còn cũng chỉ là bưng trà rót nước, đồ ngốc cũng biết làm.

Giang Nhu dở khóc dở cười, cảm thấy anh quá sốt ruột, "Em vừa mới thi xong, chờ thư thông báo trước đã, em cảm thấy mình thi cũng được, hẳn là có thể thi đậu đại học, về phần có thể thi đậu đại học G hay không, vẫn phải xem kết quả cuối cùng."

"Ồ"

Lê Tiêu lên tiếng, "Mấy ngày nay anh chạy qua mấy trường học nhìn thử."


Bình Luận (0)
Comment