Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 202

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu cũng không phải dễ chọc, trực tiếp nói với Lê Hân nói: "Đi thôi, không có gì phải so đo, người bình thường không có bản lĩnh mới có thể thích lớn tiếng ồn ào."

Nói xong xoay người bước đi.

Lê Hân ôm An An, xùy một tiếng với mấy người, xoay người đi theo.

Cảm thấy hết sức hả giận.

Để lại mấy cô gái đứng ở tại chỗ đen mặt, cố tình lời này còn không có cách nào phản bác.

Ngược lại Văn Dương có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng Giang Nhu, ở trong ấn tượng của anh ta, Giang Nhu là một người rất nhát gan yếu đuối, cho dù người khác ức h.i.ế.p cô, cô cũng không dám đánh trả, chỉ biết yên lặng chịu ủy khuất. Chưa từng giống như bây giờ trắng trợn trào phúng ngược lại.

Trương Bình cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh cô ấy như là nghĩ tới cái gì, nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi đuổi kịp, cô ấy hỏi Giang Nhu có biết thi nghiên cứu như thế nào không.

Giang Nhu bèn nói với cô ấy, "Thi nghiên cứu không giống với thi đại học, đề tài là cậu đăng ký với giảng viên trường ra, chia thi viết và phỏng vấn, nếu thi viết, cậu cần tự mình liên hệ với sinh viên chuyên ngành trong trường, cố gắng tìm được ghi chép bài giảng của giảng viên đó, cho dù không có cũng không sao, có môn quy định, phần lớn đề tài đều là ra từ trên đó, cậu hiểu rõ cuốn sách đó là được. Phỏng vấn thì cậu cần hỏi các đàn anh đàn chị từng thi trước kia, xin học hỏi kinh nghiêm từ bọn họ…"

Cô nói rất nhiều, Trương Bình vẫn nghiêm túc nghe, thẳng đến khi ra cổng trước, Giang Nhu mới nói: "Muốn thi thì cố gắng thi, có người bình thường học trường hạng hai còn có thể thi đậu nghiên cứu sinh của đại học thủ đô, cậu nhất định cũng có thể."

Trương Bình nghe xong tâm tình kích động, gật đầu, "Tớ vốn đang nghĩ nghỉ hè đến thành phố S làm công, bây giờ thì quên đi, ở trong thị trấn tìm ít việc làm, bớt thời gian đọc nhiều sách một chút."

Giang Nhu vẫy tay với cô ấy, "Tớ đi đây, sau này thường xuyên liên hệ."

Trương Bình dừng lại, nhìn Giang Nhu cũng vẫy tay, "Được, sau này thường xuyên liên hệ."

Trên đường trở về, Giang Nhu đột nhiên muốn ăn bánh ngọt.

Tuy rằng hiện tại chưa tới sinh nhật, nhưng cô quyết định khao mình một chầu. Vì thế ôm đứa nhỏ, dẫn Lê Hân đến phố nam.

Phố nam có một tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng, Giang Nhu đặt một phần bánh ngọt tám tấc, bởi vì còn phải chờ một lát, Giang Nhu dứt khoát lại đi chợ một chuyến.

Đi dạo khoảng một tiếng, mua thịt và đồ ăn, vòng trở lại tiệm bánh ngọt lấy bánh ngọt sau đó đi thẳng về nhà.

Ba người đi đường nhỏ, đường nhỏ gần một chút, An An nằm trong lòng Giang Nhu có hơi mệt, không vực dậy nổi tinh thần, bây giờ sắp đến giữa trưa, có hơi nóng.

Giang Nhu nhìn có chút đau lòng, bèn lột quả nho vừa rồi mua cho cô bé ăn.

Quả nho hơi chua một chút, cô nhóc nếm một ngụm, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.

Giang Nhu thấy vậy nở nụ cười, lấy quả nho ra, "Còn ăn nữa không?"

Cô nhóc run rẩy cái miệng nhỏ nhắn, sau đó vươn tay lấy, hiển nhiên còn có thể chấp nhận.

Bên trong quả nho có hột, Giang Nhu không dám đút toàn bộ cho cô bé, chỉ dám lấy phần thịt ngoài trong tay mình đút cho cô bé ăn, răng cô nhóc còn chưa mọc hết, trên quả nhỏ trơn trượt để lại ba dấu răng, trông vô cùng đáng yêu.

Đúng lúc này, Lê Hân đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhỏ giọng nói: "Chị, phía trước có phải vợ của Hà Văn Hoa gì đó hay không?"

Giang Nhu nghe xong lời này, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy phía trước đường nhỏ cách đó không xa, một nam một nữ do dự đi qua bên này, cô liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông, ngoại Hà Văn Hoa thì còn là ai chứ, cô không quen người phụ nữ, làn da ngả vàng, dáng người hơi béo, trong lòng còn ôm một đứa nhỏ.

Thanh âm của người phụ nữ bén nhọn, "Anh cho ai xem sắc mặt đó? Giả vờ cái gì, lúc trước khi ép em trai anh Lê Tiêu bỏ học chính là anh bảo tôi làm, bây giờ làm con ngoan của người ta hả? Có tâm tư gì lẽ nào người ta không biết à, còn đẩy tất cả lỗ sai lên trên đầu tôi…"

Lê Hân tới gần Giang Nhu, "Chính là cô ta, lần trước em đi chợ với thím Vương gặp được người, thím Vương chỉ cho em nhìn."

Giang Nhu gật đầu, lôi kéo người trốn qua dưới tàng cây.

Đường nhỏ bên này hơi rộng, bởi vì phía trước chính là nhà vệ sinh công cộng.


Bình Luận (0)
Comment