Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 215

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu sửa sang lại quần áo cho cô ấy, "Vậy được rồi, trên đường đi một mình cẩn thận một chút."

"Dạ."

Lê Hân rất thỏa mãn trong lòng, cảm thấy cảm giác được chị quan tâm thật tốt.

Khi xe lửa đến, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa cô ấy đi tìm giường, giúp cô ấy nhìn thoáng qua, cảm thấy không có gì vấn đề mới đi.

Khi đi ra ngoài, An An cố gắng nhìn ra sau, miệng nãi thanh nãi khí kêu, "Dì --"

Giang Nhu hôn mặt cô bé, "Đúng rồi, nói tạm biệt với dì nhỏ đi."

Cô nhóc mép mép miệng.

Lê Hân vẫy tay với cô bé, "An An tạm biệt, phải nghe lời cha mẹ cháu đó."

Xuống xe lửa, cô nhóc ôm cổ mẹ, dáng vẻ rất sầu khổ.

Nhưng điều sầu hơn còn ở phía sau.

Lê Hân vừa đi, không tới mấy ngày Giang Nhu cũng phải khai giảng.

Một ngày trước khi khai giảng, Lê Tiêu lại mua một chiếc xe đạp kiểu nữ cho Giang Nhu, rất đẹp, là màu xanh đậm, phía trước còn có cái rổ màu đen.

Nhưng thứ này vừa nhìn đã thấy mắc, Giang Nhu cảm thấy lãng phí tiền, "Sao mua mới vậy? Mua chiếc qua tay là được rồi."

Lê Tiêu điều chỉnh độ cao ghế ngồi cho cô, nghe xong lời này đầu cũng không nâng, giọng điệu tùy ý nói: "Một sinh viên như em dùng xe đạp cũ cũng không sợ bị người ta chê cười à."

Giang Nhu nhìn anh một cái, "Không nghĩ tới anh còn rất hư vinh, em cũng không để ý."

Lê Tiêu khẽ cười một tiếng.

Cảm thấy tâm tính cô ấy rất tốt, người khác đậu đại học hận không thể tuyên bố với thế giới, khoảng thời gian trước khi có thư thông báo, trên đường bên ngoài khách sạn treo đầy biểu ngữ, tất cả đều là của thí sinh trong nhà mở tiệc chiêu đãi tân khách, chỉ có cô cũng không nói cái gì, giống như bình thường.

Giống như đậu đại học là một chuyện bình thường.

Buổi tối đi ngủ, Lê Tiêu đột nhiên thần bí nói: "Cho em xem đồ tốt."

Giang Nhu bị gợi lên lòng hiếu kỳ, quay đầu nhìn anh, "Cái gì tốt?"

Lê Tiêu vói tay vào dưới gối, móc một lát cũng không lấy ra được gì, anh nhíu mày, cuối cùng còn ngồi dậy tìm, không tìm được, quay đầu hỏi Giang Nhu, "Em thay gối hả?"

Vẻ mặt Giang Nhu khó hiểu, "Không có, em cũng không có động vào."

Nhịn không được hỏi: "Anh tìm cái gì vậy?"

Lê Tiêu không nói lời nào, lật giường hai lần, thậm chí còn nhấc chăn lên, cuối cùng như là nghĩ tới cái gì, quay đầu qua nhìn cô nhóc ngủ ngon lành phía bên trong. Anh vươn tay đẩy thân thể nhỏ bé của cô nhóc ra, không tìm được, nhưng mắt sắc phát hiện trong tay cô bé giống như đang cầm chặt cái gì, vừa gỡ ngón tay cô bé ra, đúng là thứ anh giấu, còn mỗi tay một cái.

"…"

Giang Nhu cũng nhìn thấy, vậy mà là áo mưa, trên mặt hiện một 囧.

Lê Tiêu bình tĩnh lấy ra.

Giang Nhu đột nhiên nói: "Em quên nói với anh, bà dì của em đến rồi."

Lê Tiêu không nghe hiểu, theo bản năng hỏi một câu, "Em còn có bà dì hả? Ai vậy?"

"Chính là kinh nguyệt."

"…"

Người đàn ông nhíu mày nhìn cô, một hồi lâu mới phản ứng lại kinh nguyệt là cái gì, sau một hồi trầm mặc, nhịn không được mắng một tiếng, "Đệt".

Giang Nhu cười ra tiếng, sau khi nằm xuống một lần nữa vẫn đang cười, giường rung lên.

Lê Tiêu có chút buồn bực, Giang Nhu nghiêng người ôm lấy anh, "Anh là người làm chuyện lớn, đừng cứ nghĩ mãi cái đó."

Lê Tiêu tức giận nhìn cô một cái, hung tợn nói: "Cười đi, chờ em hết rồi, xem anh g.i.ế.c c.h.ế.t em như thế nào."

Giang Nhu đỏ mặt lên, cảm thấy anh nói chuyện rất thô lỗ, buồn bực trừng mắt nhìn anh một cái, nghiêng người đi ngủ.

Lê Tiêu cong môi.

- -

Sáng sớm hôm sau, Giang Nhu đến trường học báo danh.

Buổi sáng lúc ăn cơm, Lê Tiêu còn hỏi muốn đi cùng hay không.

Giang Nhu nghĩ một lúc nói: "Không cần, cũng không biết có thể đi học ngay hay không, em đi một mình là được."

Lê Tiêu lên tiếng, "Vậy An An để anh trông."

Giang Nhu do dự, "Anh có thể chứ?"

Giọng điệu Lê Tiêu khẳng định: "Có thể, anh có một văn phòng độc lập, con bé chơi ở đó là được."

Nói xong dừng một chút, bổ sung một câu, "Anh đi mua đồ chơi cho con bé."

Giang Nhu gật gật đầu, trong lòng biết hôm nay quả thật không tiện dẫn An An theo, nhân tiện nói: "Vậy anh trông cẩn thận, bây giờ con bé mới vừa biết đi, có thể thừa dịp anh không chú ý mà đứng lên, đừng để con bé đụng đầu vào bàn trong văn phòng."

"Được."


Bình Luận (0)
Comment