Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 226

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu đối diện với tầm mắt của anh, cười nhận lấy, lấy ra hai loại đồ ăn vặt từ trong túi, khô thịt lợn đựng trong túi màu đỏ, các loại quả khô đóng gói trong túi màu xanh, phía trên in hình heo và khỉ kiểu hoạt hình do cô vẽ, còn có bốn chữ "Mười hai con giáp" cùng với tên sản phẩm “Khô thịt heo", "Quả khô nhiều vị".

Giấy bọc khá giống đồ ăn vặt ở đời sau, sờ rất bền, không hề giống mấy túi đóng gói đồ ăn vặt rẻ tiền ở bên ngoài, có vẻ đẳng cấp hơn nhiều, đồ họa bên trên cũng rất đáng yêu, rất tinh xảo, màu sắc đa dạng, An An ngồi ở trong lòng Giang Nhu vừa thấy đã không nhịn được đưa tay túm lấy.

Giang Nhu khẳng định khen ngợi, "Đẹp."

Là đẹp thật, không khác gì những món ăn vặt đóng gói xinh đẹp ở đời sau.

Cô mở ra ăn, các loại quả khô ở bên trong rất sạch sẽ, có hồ đào, hạnh nhân, táo đỏ khô, nhãn khô, nho khô vân vân, khô thịt lợn to bằng bàn tay, mỗi túi bỏ vào năm miếng.

Nếm thử một miếng, hậu vị rất ngon, không nhịn được hỏi: "Đã ra thị trường hả?"

Lê Tiêu gật gù, "Kiểm tra chất lượng trước, sáng sớm ngày mai vận chuyển đến siêu thị."

Giang Nhu gật gù, "Chắc chắn có người mua."

Lê Tiêu cười cười.

An An ngồi ở trong lòng Giang Nhu, thừa dịp hai người không chú ý cầm lấy khô thịt heo trong tay Giang Nhu, nhét thẳng vào trong miệng, khô thịt heo có hơi cứng, cô bé căn bản không cắn nổi nhưng không nỡ nhè ra.

Giang Nhu cố gắng lấy lại, cô bé còn xoay đầu qua một bên khác.

Buổi tối Lê Tiêu hơi không ngủ được, nằm ở trên giường lật người mấy lần, cuối cùng ôm chặt lấy Giang Nhu, "Nếu như kiếm được tiền, sang năm chúng ta tự mở nhà máy, những nhà xưởng đó hơi lừa người, công nhân luôn ăn vụng."

"Cũng không biết ngày mai chuyện làm ăn có được hay không, nếu như kiếm được tiền, đến tết anh mua một chiếc vòng tay vàng cho em."

Giang Nhu: "…"

Cái này bỏ đi, cô không hề có hứng thú với vòng tay vàng, vòng ngọc thì có thể chấp nhận.

Lê Tiêu lại nói: "Sang năm anh sẽ mua đàn piano cho An An." Giang Nhu buồn cười nói: "Con bé mới bây lớn, anh mua con bé cũng không đàn được."

So với những thứ này, còn không bằng quan tâm điều trước mắt, không phải Giang Nhu luôn suy nghĩ tiêu cực, cô cũng chưa từng thấy ai làm ăn vừa bắt đầu đã thuận buồm xuôi gió, cũng không biết ngày mai chuyện làm ăn như thế nào.

Quả nhiên, ngày hôm sau Lê Tiêu mang doanh số về, chỉ bán hơn sáu mươi đồng tiền.

Còn không bằng chuyện làm ăn ban đầu, bán món kho ở thị trấn.

Giang Nhu thấy anh trầm mặc, không nhịn được hỏi: "Có phải là siêu thị bày ở vị trí không tốt không."

Lê Tiêu lắc đầu một cái, "Ngày hôm nay anh đi xem, mức giá ngang nhau, tất cả mọi người đều đi mua đồ ăn vặt của nước ngoài."

Dù cho đóng gói của bọn họ đẹp hơn thì những người kia biết là đồ ăn vặt trong nước sau đó lập tức do dự từ chối, còn cảm thấy bọn họ bán đắt, rõ ràng những món đồ vặt của nước ngoài đắt hơn. Anh đột nhiên hiểu vì sao đồ ăn vặt trong nước rẻ, bởi vậy chỉ có thể hạ thấp thị trường.

"Chu Kiến muốn hạ giá xuống, anh không đồng ý, anh đang nghĩ có nên đổi tên đồ ăn vặt sang chữ tiếng Anh hay không."

"Không được."

Giang Nhu kiên quyết từ chối, "Tên mười hai con giáp này rất tốt, cũng rất có ý nghĩa, làm ăn nào có thành công ngay lập tức? Chính vì anh làm cái gì cũng đơn giản cho nên mới gặp một chút không thuận lợi đã cuống lên, dưới cái nhìn của em đây là chuyện rất bình thường, mọi người muốn chấp nhận một chuyện mới là cả một quá trình, lại giống như quán ăn sáng của anh, anh cũng nói bây giờ chuyện làm ăn rất khá, nhưng vừa bắt đầu chính là như vậy sao?"

"Hơn nữa không phải anh nói muốn bán đồ ăn vặt trong nước ra nước ngoài sao? Lấy tên nước ngoài tính là gì? Cũng không có điểm đặc sắc gì."

Lòng sính ngoại cho dù là hai mươi năm sau cũng vẫn tồn tại, có điều khi đó phần lớn người trong nước đều tự tin đi lên, cũng càng ngày càng chán đồ sản xuất trong nước lấy tên nước ngoài, không ra ngô ra khoai.

"Như vậy đi, ngược lại em ở nhà cũng không có chuyện gì, ngày mai em dẫn An An đi siêu thị làm nhân viên hướng dẫn mua hàng, làm một hoạt động ăn thử."

Trước đây chị dâu cô đã nói, nói năm nhất chị ấy từng làm một nhân viên hướng dẫn mua chocolate, mùi vị của chocolate giống như bình thường, nhưng làm người ta bất ngờ chính là, một siêu thị nhỏ rất bình thường, chỉ hai giờ chiều đến chín giờ tối đã bán được hơn một ngàn đồng.

Thành tích này của chị ấy còn là kém nhất, loại siêu thị cỡ lớn có thể bán hơn vạn, lúc đó chị dâu cô đã cảm thấy làm ăn thật dễ kiếm tiền.

Thành tích này của Lê Tiêu quả thật có chút chênh lệch.

Giãy giụa tiếp tục như thế cũng không đủ tiền thuê.


Bình Luận (0)
Comment