Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 228

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Dựa vào cách ăn thử, cả buổi sáng gặp ba mươi, bốn mươi người khách, rất nhiều người đều là ăn tết về nhà dự định mua chút đặc sản của tỉnh G, Giang Nhu trực tiếp nói: "Vậy thì mua cái này, cô xem, đồ ăn vặt Mười hai con giáp chỉ có ở đây bán, không tin cô đi chỗ khác nhìn xem, tuyệt đối không có."

"Thứ này trẻ con hay người lớn đều thích ăn, còn khỏe mạnh, bác sĩ đều nói ăn quả khô rất tốt cho sức khỏe, còn có khô thịt heo này, cô nếm thử xem, có phải mùi vị rất ngon không? Khi xem ti vi hoặc là trong nhà có khách đến lại lấy ra, ăn ngon lại không làm bẩn tay…"

Lôi kéo nói một tràng, cuối cùng còn không hữu hiệu bằng một chữ "Mua" của An An.

Cô nhóc cũng không biết học được lúc nào, mỗi lần Giang Nhu giới thiệu xong, cô bé bèn bi bô hô một tiếng "Mua", chọc cho khách cười ha ha.

Có một người đàn ông trung niên mặc âu phục không biết có phải bị sự đáng yêu của cô bé hấp dẫn hay không, trực tiếp mua năm cân quả khô và năm cân khô thịt heo, chia thành bốn túi gọn gàng.

Sau khi Giang Nhu cân cho anh ta xong, người khách đó còn nói: "Con gái cô mấy tuổi? Trong xấp xỉ con trai tôi."

Giang Nhu đưa túi đã cân xong cho anh ta, "Sắp tới mười lăm tháng, vừa khéo cũng không bao lâu."

Vị khách cười nói: "Vậy con trai tôi lớn hơn con bé nửa tuổi, đứa nhỏ này nuôi rất tốt."

Giang Nhu cũng cười theo, "Con bé ăn được lắm."

Sau khi khách đi rồi, Giang Nhu ôm An An hôn một cái vang dội, "Thật thông minh."

An An cười ngọt ngào.

Thấy nhiều người, lá gan cô nhóc càng lớn, còn có thể đứng lên đi qua nhưng cũng không đi xa.

Buổi sáng cô bé nhìn thấy có một bạn nhỏ ăn quả dâu, tha thiết mong chờ nhìn.

Giang Nhu bèn sờ đầu cô bé hỏi: "Có phải muốn ăn không?"

Cô nhóc cũng không nói, xấu hổ chôn mặt ở trong lòng cô.

Giang Nhu dở khóc dở cười, "Được, chờ cha con lại đây bảo cha mua."

Lúc mười một giờ rưỡi trưa, Lê Tiêu và Chu Kiến cùng tới, Lê Tiêu còn xách tấm bảng hồi sáng Giang Nhu cần, sau khi Giang Nhu thấy bảo anh đặt ở bên hành lang, "Để ở đây, dễ thấy."

Phông nền trên tấm bảng là đồ họa hoạt hình Mười hai con giáp, trên cao nhất viết tám chữ to bắt mắt "Sản phẩm mới lên kệ, mùi vị vô cùng ngon", sau đó bên cạnh còn có giới thiệu, "Đồ ăn vặt quả khô, mỗi ngày ba gói, thân thể khỏe mạnh" "Đói thì ăn khô thịt heo" "Sạch sẽ, vệ sinh, cũng rất ngon" "Người nước ngoài ăn cũng cảm thấy ngon" …

Giang Nhu dựng tấm bảng, không nhịn được hỏi: "Sao nhanh như vậy đã làm xong rồi?" Chu Kiến cười nói: "Tôi tự chạy qua một chuyến."

Giang Nhu giơ ngón tay cái với anh ta, Chu Kiến còn có việc đi trước, hai người không phải đi cùng nhau, là gặp nhau ở cửa, Chu Kiến liếc nhìn hàng trên kệ, trực tiếp cười rồi rời đi, trước khi đi nói với Giang Nhu: "Chị dâu cực khổ rồi, bán tốt hơn hôm qua nữa."

Ngày hôm qua anh ta sang xem nhiều lần, biết tình huống thế nào.

Giang Nhu cười cười.

Người đi rồi, Giang Nhu nói tình huống trưa hôm nay, sau đó giơ tay với anh, "Em quên đếm tổng, cả buổi sáng bán có lẽ hơn 100 đồng tiền."

Nói xong vỗ đầu nhỏ của An An, "May nhờ con gái anh, con bé là đại công thần."

Sau đó cũng nói biểu hiện của An An.

Lê Tiêu nghe xong cười, "Lợi hại như vậy?"

An An không quan tâm anh nói cái gì, chỉ kéo tay cha cô bé về phía bán dâu tây.

Giang Nhu không nghĩ tới trí nhớ cô bé tốt như vậy, đến bây giờ còn nhớ việc này, bèn nói việc buổi sáng cho anh nghe, "Anh cũng không biết con bé nhìn thèm cỡ nào, ngày hôm nay anh nhất định phải mua cho con bé một ít."

Tâm tình của Lê Tiêu rất tốt, trực tiếp khom lưng bế cô bé lên, "Không phải là dâu tây thôi sao, cha mua cho con."

Cuối cùng Lê Tiêu mua một bọc dâu tây cho cô bé, lúc này dâu tây cực kỳ mắc, vận chuyển từ tỉnh ngoài tới, một cân đã 15 đồng tiền. Lê Tiêu mua hai cân, chuyên chọn quả lớn.

Khi đi ra ngoài, An An nhất định muốn tự mình đi, một tay nắm mẹ, một tay nắm cha.

Vừa đi còn vừa lẩm bẩm trong miệng, "Dâu tây."

Giang Nhu quơ quơ cái túi trong tay, "Đúng, là dâu tây."

"Mẹ ăn, cha ăn, An An ăn."

"Được, chúng ta về nhà cùng ăn."

Cô nhóc cười cực kỳ vui sướng.

Một tay Lê Tiêu cầm ghế nhỏ, bình nước nóng và một túi đồ ăn vặt ăn thử, thấy cô bé cười với vẻ mặt ngây thơ thỏa mãn, trong lòng cũng được lấp đầy.

Đột nhiên cảm thấy kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không sánh bằng cảnh trước mắt này.


Bình Luận (0)
Comment