Sắp năm mới, Giang Nhu và Lê Hân chuẩn bị bữa cơm đêm đêm giao thừa, thịt viên chiên, sủi cảo trứng, còn làm một ít bánh quai chèo, bánh cuộn thừng làm đồ ăn vặt.
Đừng thấy bây giờ An An còn nhỏ, cô bé đã biết ăn, dùng mấy cái răng nhỏ nhai bánh cuộn thừng từ từ, vô cùng biết ăn.
Giang Nhu còn cùng Lê Hân dán câu đối ở nhà mới, tranh thủ thời gian thiết kế nhà mới một phen.
Hai người thảo luận rất nhiều, phòng ngủ chính là của Giang Nhu và Lê Tiêu ở, phòng phụ cho An An, Lê Hân ở căn phòng phía Bắc, sau này Lê Hân không có nhiều cơ hội ở lại, cô ấy phải lên trường cấp ba trực thuộc, nửa tháng mới có thể trở về một lần, lên đại học thì càng khỏi nói.
Trước kia Giang Nhu không đành lòng trước cảnh ngộ của cô ấy, nghĩ có thể giúp thì giúp, nhưng bây giờ không nghĩ như vậy, cô thật sự thương Lê Hân như em gái.
Cô có thể cảm nhận được, sự ỷ lại của Lê Hân với cô rất nặng, có lúc không chỉ là làm chị, có lẽ còn là người mẹ vắng chỗ trong mắt cô ấy.
Giang Nhu hi vọng cô ấy sống càng ngày càng tốt, ở gần mình một chút, mọi việc cũng có thêm một người thương lượng.
Cảm giác này không giống với Lê Tiêu, có một số việc chỉ có con gái mới hiểu nhau.
An An càng ngày càng thông minh, bây giờ đã biết tự mình ăn cơm, sau khi Lê Tiêu biết, còn dành thời gian làm một bộ đồ ăn hình mèo bằng gỗ cho cô bé, gương mặt của mèo nhỏ, muỗng và đũa hình vuốt mèo, cực kỳ đáng yêu, cũng sẽ không làm tổn thương cô bé.
Bên ngoài đúng là có bán bộ đồ ăn cho trẻ con, nhưng Giang Nhu không thích lắm, đẹp thì đẹp đó, nhưng không phải màu men sứ, Giang Nhu cảm thấy ăn không ngon.
Lê Tiêu làm bộ đồ ăn này cũng rất tốt, đập không vỡ còn sạch sẽ.
Nhưng trẻ con ăn vẫn không quá trôi chảy, mỗi lần ăn xong mặt đều là cơm tẻ, có lúc ăn còn tự mình chơi.
Giang Nhu cũng không quản, bảo cô bé tự ngồi trên ghế nhỏ từ từ ăn.
Cô bé không chỉ biết ăn cơm, năng lực bắt chước cũng rất mạnh, nhìn thấy Giang Nhu xào rau, mình cũng cầm muỗng nhỏ xào xào.
Còn có thể bày tỏ ý nguyện với Giang Nhu, vừa đến giờ cơm lập tức nói ăn thịt thịt với Giang Nhu.
Mấy ngày trước Giang Nhu nấu dĩa thịt kho tàu, vừa không coi chừng một cái, cô bé đã bò lên trên ghế, cầm một miếng nhét vào trong miệng mình. Bình thường Giang Nhu không cho cô bé ăn thức ăn mặn quá, sau khi phát hiện muốn móc khỏi miệng cô bé cũng không được, cuối cùng hết cách, Giang Nhu đút cô bé một miếng thịt mỡ mềm mại.
Có thể là mùi vị ngon, từ đó về sau cứ nhớ nhưng mãi, mỗi ngày đều ồn ào muốn ăn thịt.
Buổi tối nằm mơ trong miệng cũng lẩm bẩm.
Lê Tiêu nhìn mà đau lòng, đành bảo Giang Nhu làm thịt kho tàu cho con gái ăn, dưới cái nhìn của anh, thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không có gì.
Đúng là không có gì, nhưng anh quên trí nhớ của con gái tốt cỡ nào, ăn bữa đầu thì có bữa hai, mỗi ngày ồn ào thì làm sao bây giờ? Giang Nhu không nuông chiều tật xấu này của cô bé, trực tiếp nói với anh, trẻ con còn nhỏ, ăn không tiêu, muốn làm tự anh làm.
Ngày hôm sau Lê Tiêu vẫn thật sự nấu một chén thịt kho tàu cho con gái, chẳng qua thịt kho tàu anh nấu hình như không quá giống của Giang Nhu, Giang Nhu nấu thịt kho tàu béo mà không ngấy, màu sắc sáng rõ, nếm vào miệng lập tức tan ra.
Lê Tiêu nấu hình như bỏ nhiều nước tương, màu sắc đen thùi lùi, cô nhóc liếc mắt một cái cũng rất chống cự thân thể ngửa ra sau, khi cha cho cô bé ăn, cô bé do dự liếc mắt nhìn anh, sau đó thử thăm dò cắn một miếng nho nhỏ.
Sau khi nếm mùi vị lập tức quay đầu đi, ghét bỏ khó ăn.
Thì ra cũng không phải thịt gì cô bé cũng ăn.
Lê Tiêu còn hỏi cô bé, "Sao không ăn? Không phải con muốn ăn cái này sao?"
Đưa thịt tới bên miệng cô bé, miệng nhỏ mím lại, sống c.h.ế.t không mở ra.
Giang Nhu và Lê Hân nhìn thấy cười đến đau bụng.
Lê Tiêu tức giận xoa đầu nhỏ của cô bé, "Mới bây lớn, còn kén ăn."
Cuối cùng tự mình ăn.
Sau đó Giang Nhu làm bánh thịt gà zucchini cho cô bé, cô bé lập tức ăn ngon lành, thấy cha nhìn mình, cô bé ngưỡng mặt lên cười ngọt ngào, còn chủ động cầm một miếng cho anh, "Cha ăn."
Vô cùng hào phóng.