Lê Tiêu tùy tiện nói: "Anh mua vàng mã xong, nghĩ đến đồng ý mua dâu tây cho An An ăn nên đi một vòng dạo chỗ trung tâm mua sắm, ở cửa trung tâm mua sắm có hoạt động, hôm nay mua TV giảm bảy phần trăm nên anh đi giành một cái."
Giảm giá xong vẫn đắt, hơn hai ngàn.
Bởi vì vội giành TV nên dâu tây cũng quên mua.
Cũng may lúc này con gái cũng không nhớ tới việc này.
Lê Têu nhìn tóc rơi tán loạn trên trán Giang Nhu, giúp cô vén lên lỗ tai.
Bên tai Giang Nhu ngứa ngáy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, nở nụ cười nhẹ.
Lê Tiêu cũng cong môi, mở nắp xoong, dùng xẻng lật đồ ăn trong chảo mấy lần.
Buổi tối làm rất nhiều món ăn, có cua luộc, thịt bò kho tương, hàu nướng tỏi, cá mú hấp, bánh mì tôm rong biển, nấm hương cải xanh, đậu mầm xào, cà chua xào trứng gà cùng với một chén canh cải xanh nấm thịt viên.
Giang Nhu không thích ăn đồ ăn thừa, cho nên mỗi phần cũng không nhiều lắm, ngược lại đủ bốn người bọn họ ăn.
Một nhà bốn người đầu tiên rửa ráy súc miệng trước, Giang Nhu lại thay quần áo mới cho An An, áo bông màu đỏ thẫm mới tinh, trên đầu còn có hai cây kẹp tóc màu đỏ, đẹp đẽ lại mang không khí vui vẻ.
Trước khi ăn cơm, Lê Tiêu đốt một chậu giấy ở cửa, chờ đốt xong, lại đi ra ngoài thả pháo.
An An ngồi ở trong lòng Giang Nhu, cực kỳ ngoan, rõ ràng thèm không chịu được, bàn tay nhỏ sờ mép dĩa ở trước người nhưng vẫn nhịn xuống không nhúc nhích.
Bởi vì vừa nãy Giang Nhu nói với cô bé, chờ cha trở về mới bắt đầu ăn.
Lê Tiêu trở về ngồi vào bên cạnh, Giang Nhu gắp một miếng bánh mì tôm rong biển vào chén nhỏ của cô bé, cô bé mới hài lòng cầm lên gặm.
Vừa ăn vừa ngồi thẳng người nhìn phía trước, dường như đang nghĩ kế tiếp ăn cái gì.
Giang Nhu nhìn mà buồn cười, gắp một miếng trứng gà xào cà chua bỏ vào trong chén cô bé.
Cô nhóc cũng không kén chọn, sau khi ăn hết bánh thì dùng muỗng nhỏ múc trứng gà ăn, dường như rất yêu thích, ăn xong còn duỗi tay chỉ vào muốn nữa.
Ăn xong bữa tiệc đêm giao thừa, Lê Tiêu móc ra hai bao lì xì từ trong túi, một cái cho An An, một cái cho Lê Hân.
Lê Hân không lấy, cô ấy cảm thấy mình bình thường ăn của chị uống của chị, thật sự không thể lấy số tiền này. Nhưng Giang Nhu bảo cô ấy cầm, "Bây giờ em còn nhỏ, tiền này có thể cầm, chờ em trưởng thành sẽ không có nữa, tích góp đi, sau đó có thể mua dụng cụ học tập."
Lê Hân không tiện rề rà nữa, nhưng nghĩ tới sau này làm việc kiếm tiền, nhất định phải dùng những cách khác trả lại.
An An cũng không hiểu gì, cha đưa thì cô bé lấy, Giang Nhu dụ dỗ cô bé nói: "Cho mẹ đi, mẹ giữ cho con, sau này lớn lên mua kẹo cho con ăn."
Lê Tiêu và Lê Hân ở bên cạnh thấy vậy cười, muốn biết An An có phản ứng gì.
Cô nhóc không hề phòng bị đưa tiền lì xì cho mẹ, còn vui vẻ nói: "Ngày mai mua."
Giang Nhu cười híp mắt thu hồi tiền lì xì, "Bây giờ trong nhà có kẹo, cũng không cần mua nữa."
Cô nhóc suy nghĩ một lát, sau đó ra sức gật đầu, lại nói: "Xem ti-vi."
Giang Nhu tức giận xoa đầu cô bé, "Nhóc con mê ti-vi."
Tám giờ tối tiết mục cuối năm đúng giờ bắt đầu, người một nhà vây quanh ở trong phòng xem, Giang Nhu còn lấy đồ ăn vặt ra.
An An ngồi ở trong lòng Giang Nhu, mỗi ngày tám giờ tối là thời gian ngủ của cô bé, ngày hôm nay buồn ngủ muốn c.h.ế.t cũng không nỡ ngủ, con mắt híp lại trợn, trợn lại híp.
Giang Nhu nhìn mà buồn cười, ôm ngang cô bé vỗ nhè nhẹ vào trong lòng, cô bé lập tức ngủ thiếp đi, sau đó đứng dậy đặt bé lên giường.
Trở về chỉnh nhỏ tiếng TV.
Lúc hơn mười giờ, Lê Tiêu cầm mấy quả trứng luộc nước trà trong nồi ra đây ăn.
12 giờ chương trình cuối năm kết thúc, chiếu một bài 《 Đêm nay khó quên 》rồi kết thúc, chào đón năm 2000.
Lê Hân cũng buồn ngủ không chịu nổi, nói tiếng ngủ ngon rồi dụi mắt trở về phòng.
Giang Nhu và Lê Tiêu lên giường ngủ.
Nằm ở trên giường, sau đó tắt đèn, Lê Tiêu đưa tay động đậy ở bên ngoài, sau đó đột nhiên lật người ôm lấy Giang Nhu, đồng thời nhét một bao tiền lì xì vào trong tay Giang Nhu, "Đây là đưa cho em."
Giang Nhu có chút kinh hỉ, lấy ra nhìn một cái, phát hiện còn rất dày.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lê Tiêu, Lê Tiêu đặt xuống một nụ hôn lên trên trán cô.