Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 255

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Ngày hôm sau, Giang Nhu đến thăm Đổng Minh Minh.

Khi đến, Đổng Minh Minh đang gọi điện thoại cùng mẹ cô ấy, tiếng điện thoại còn rất lớn, bên trong truyền tới âm thanh oán giận đến Giang Nhu cũng nghe thấy, "… Từ sau khi khi lên đại học cũng không nhìn thấy con, trong nhà chỉ có một mình mẹ, cha con cũng thế, mỗi ngày bận bịu."

Đổng Minh Minh nghe xong im lặng, lập tức ung dung cười nói: "Mẹ không biết Trung y khó học cỡ nào đâu, con cũng không biết nữa, ôi, cũng không muốn học."

Giọng điệu của mẹ cô ấy rất bất đắc dĩ, "Lúc trước không cho con học, con càng muốn học, bây giờ hối hận rồi nhỉ, con cái đứa nhỏ này từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, không muốn học thì không học, mẹ nói với cha con một tiếng."

Nói xong dường như nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi, bạn của cha con giới thiệu một chàng trai cực kỳ tốt, nghe nói là du học từ nước ngoài về, mẹ xem hình, dáng dấp cũng không tệ, con cũng đừng bài xích, chủ nhật đi gặp thử xem, thực sự không được thì thôi."

Sắc mặt Đổng Minh Minh trong nháy mắt lạnh xuống, nhưng vẫn dạ một tiếng.

Trong điện thoại mẹ của cô ấy lại nói một ít chuyện liên quan tới chàng trai đó, Đổng Minh Minh trầm mặc lắng nghe, sau khi cúp điện thoại nở nụ cười thê thảm với Giang Nhu, "Mẹ của tớ chính là một kẻ ngốc."

Giang Nhu an ủi: "Dì chỉ là quá đơn giản, không nghĩ đến chỗ xấu xa."

Đổng Minh Minh đứng dậy từ trên ghế sô pha, "Cậu ngồi trước một lúc đi, tớ đi lấy chút đồ ăn cho cậu, tối hôm qua mẹ của tớ kêu bảo mẫu đưa một ít thức ăn lại đây."

Giang Nhu ôm An An ngồi trên đùi, "Đừng lấy nhiều quá, con gái tớ ăn khá được đấy, con bé ăn đến mức không biết khống chế, lấy ít một chút."

Đổng Minh Minh nghe xong thì cười, đến tủ lạnh cầm bánh ga tô và hoa quả đến.

Cô bé nhận ra bánh ga tô, biết món này ăn ngon, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Đổng Minh Minh.

Đổng Minh Minh thấy vậy thì vui vẻ, đặt bánh ga tô và hoa quả lên trên khay trà.

Giang Nhu hỏi thân thể cô ấy thế nào rồi. Đổng Minh Minh đáp: "Đã bớt sốt rồi, chỉ là trên người không có sức lực gì."

Ngược lại cô ấy hiếu kỳ hỏi Giang Nhu, "Chồng cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?"

Giang Nhu cũng không che giấu, nói thẳng, "Hồi trước anh ấy làm trợ lý tổng giám đốc ở công ty bất động sản, bây giờ ra ngoài một mình gầy dựng sự nghiệp, nhãn hàng ăn vặt Mười hai con giáp chính là anh ấy tạo ra, cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm, tớ rất ít hỏi đến chuyện của anh ấy, nhưng bình thường anh ấy mời khách ăn cơm rất nhiều, vì thế nghe nói rất nhiều chuyện."

Đổng Minh Minh gật đầu, "Chẳng trách."

Cô ấy đã nói mà, một người bày quán bán vỉa hè ở làng đại học làm sao biết nhiều như vậy.

Trầm ngâm trong giây lát, Đổng Minh Minh đột nhiên nói: "Giang Nhu, cậu trở về có thể nhờ chồng cậu điều tra Nhậm Gia Hạo giúp tớ được không, chính là chàng trai đi du học mà cha tớ giới thiệu cho tớ, tớ không quá quen người này, không chắc có vấn đề gì không?"

Nói xong bổ sung một câu, "Tớ có một cửa hàng trong khu mua sắm ở trung tâm thành phố, vị trí địa lý rất tốt, lúc tớ sinh nhật mười tám tuổi cha tớ tặng cho tớ, nếu chồng cậu giúp tớ hỏi thăm rõ ràng, tớ đưa cửa hàng này cho anh ấy."

Giang Nhu mau chóng xua tay, "Không phải chỉ là hỏi thăm thôi sao, không cần khách sáo như thế, tớ trở lại nói với anh ấy, cũng không cần cửa hàng gì đâu, chuyện này đáng bao nhiêu tiền đâu, tớ làm những việc này cũng không phải vì lấy được gì từ trên người cậu."

Cảm thấy cô ấy thực sự quá hào phóng rồi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy ai vừa ra tay đã tặng một cửa hàng.

Đổng Minh Minh nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô, nhịn không được cười, "Cậu đừng từ chối, tớ còn có rất nhiều cửa hàng, tớ rất cảm kích các cậu, thật sự, việc của cha tớ nếu không có cậu nhắc nhở, tớ với mẹ tớ e là sớm muộn cũng sẽ có chuyện, đây là thứ các cậu nên nhận được, nếu như cậu không lấy, trong lòng tớ bất an, tớ không thích nợ người khác, trả nợ rồi chúng ta mới có thể tiếp tục làm bạn bè."

"Cửa hàng đó đối với cậu mà nói thì rất đắt, nhưng ở trong mắt tớ cũng không tính là gì, cha tớ cũng không biết đưa bao nhiêu đồ cho kẻ thứ ba, tớ tặng một cửa hàng cho cậu thì làm sao chứ?"

Giang Nhu dở khóc dở cười, kiên quyết không lấy.

Đổng Minh Minh cũng không nói gì, có điều đã quyết định phải tặng cửa hàng này đi, từ nhỏ cô ấy đã biết, người khác giúp cô ấy là tình cảm, không giúp là bổn phận.

Hai người Giang Nhu giúp cô ấy một cái ơn lớn, cô ấy không thể làm như không biết.


Bình Luận (0)
Comment