Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 266

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu cảm thấy lời tiếp theo có chút tàn nhẫn, hạ thấp giọng, nói: "Em nghe Lê Tiêu nói trong bụng của người phụ nữ kiểm tra ra chính là con trai."

Triệu Vân phía đối diện cầm ly khẽ run, rầm một tiếng đặt lên trên bàn, nắm chặt thành nắm đấm.

Cô ấy dùng sức cắn vào quai hàm, gân xanh trên cổ đều hiện lên, thở hổn hển.

Một hồi lâu cũng không nói chuyện, bầu không khí trên bàn ăn có chút đông cứng, Giang Nhu nghe thấy An An ở cách đó không xa bi bô nói chuyện, cũng không biết nói cái gì, tự mình cười khanh khách.

Tiếng cười ngây thơ đáng yêu.

Triệu Vân dường như bị tiếng cười kia lây nhiễm, cả người dần dần bình tĩnh, chỉ có điều con mắt có hơi ửng hồng, cô ấy hít sâu một hơi, nghiêng đầu đi giơ tay nhanh chóng lau nước mắt, nỗ lực nặn ra nụ cười, "Để em cười chê rồi."

Giang Nhu lắc đầu một cái.

Triệu Vân nhìn về phía An An, không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên nói: "Lúc trước chị biết anh ta có người bên ngoài, chị cảm thấy toàn bộ bầu trời đều sụp đổ, sau đó chị quy kết nguyên nhân là vì tiền, trước đây khi không có tiền, một nhà bốn người bọn chị trải qua cuộc sống bình thản lại hạnh phúc, là tiền phá huỷ gia đình của chị, nhưng chị hiểu, không riêng gì Thường Dũng không thể quay về cuộc sống nghèo khó của quá khứ, chị cũng không trở về được, vì lẽ đó chị lựa chọn nhịn."

"Trước đây anh ta nói con gái tốt nhất, anh ta rất thích con gái, nhưng bây giờ thực sự là buồn cười…"

Triệu Vân cầm túi đứng lên, "Ngày hôm nay cám ơn em, chuyện của em gái em chị sẽ giải quyết tốt đẹp."

Người đi ra ngoài, đi mấy bước đột nhiên quay đầu lại, ngừng một chút nói: "Có lòng tốt nhắc nhở em một câu, người chồng yêu quý của em, bây giờ thì tốt, sau này thì chưa chắc."

Giang Nhu gật đầu với cô ấy, "Được."

Triệu Vân đi rồi, lưng ưỡn lên thẳng tắp.

Người đi rồi, Giang Nhu ngoắc tay với Lê Hân, bảo cô ấy dẫn theo An An lại đây, một món cũng không động, không thể lãng phí.

Lê Hân ôm An An lại đây, cô nhóc ăn tới miệng đều là vòng đen. Giang Nhu nhận lấy cô bé, cắt thịt bò cho cô bé ăn.

Lê Hân lại quay lại lấy bánh ga tô và đồ uống chưa ăn xong, sau đó ngồi đối diện Giang Nhu, "Chị, thím vừa nãy không sao chứ?"

Cô ấy còn nhớ ban đầu mình gặp người ở siêu thị, đối phương còn trêu ghẹo cô ấy, tính khí rất tốt, thấy tay chân cô ấy vụng về cũng không nói gì, ngược lại còn an ủi cô ấy.

Đối với thiện ý của người khác, dù cho chỉ có một chút thì Lê Hân cũng ghi tạc trong lòng.

Giang Nhu vốn không muốn nói nhưng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp đẽ sạch sẽ của cô ấy, suy nghĩ một chút vẫn nói chuyện của Triệu Vân.

Lê Hân nghe xong thì vẻ mặt hiện lên sự căm ghét, "Chồng của chị ấy thật độc ác, đàn ông đều không phải thứ tốt."

Nói xong dường như nghĩ tới điều gì, "Ngoại trừ anh rể."

Giang Nhu nở nụ cười, cũng biết cô ấy sẽ nói như vậy: "Không thể nhìn vấn đề như thế, cũng có rất nhiều người phụ xấu xa, chị cho em biết cái này là muốn để em chú ý một chút, sau này tìm người yêu phải cảnh giác cao độ. Không được coi người tốt với em là tiêu chuẩn duy nhất, anh ta có thể tốt với em, cũng có thể tốt với người khác, nhân phẩm đặt hàng đầu, phải quan sát tỉ mỉ từ cách xử sự bên ngoài, nếu như vẫn chọn sai, cũng không cần sợ, đúng lúc bứt ra, không cần phải tiêu tốn quá nhiều tuổi trẻ lên một người sai lầm."

Lê Hân đăm chiêu gật đầu.

——

Giang Nhu thấy bây giờ An An nói chuyện càng ngày càng trôi chảy, cũng không biết dạy cô bé cái gì, dứt khoát mỗi ngày dạy cô bé học thuộc một bài thơ Đường, trí nhớ cô bé rất tốt, không biết đọc chữ, nhưng Giang Nhu dạy cô bé hai lần, cô bé đã có thể nhớ kỹ.

Giang Nhu nghĩ sang năm giờ cô bé hẳn phải đi học mẫu giáo, cũng dứt khoát dạy một vài từ tiếng Anh đơn giản.

Cô bé ngoan ngoãn đọc theo, sau khi học xong còn đi khoe khoang với cha.

Trước đó Lê Tiêu cũng học tiếng Anh với Giang Nhu, chỉ là sau đó quá bận không tiếp tục học nữa, hơn nữa con người anh còn có chút sĩ diện, thật sự không tiện mở miệng nói ở trước mặt Giang Nhu.

Tiếng Anh dù sao cũng là một môn khẩu ngữ, không nói ra được, học cũng vô dụng, vì lẽ đó hiệu quả không quá tốt.

Nhưng An An không giống anh, tuy rằng cô bé trời sinh tính cách có hơi thẹn thùng, nhưng được Giang Nhu dạy rất tốt, bây giờ cũng coi như là một bạn nhỏ tự tin. Giang Nhu bảo cô bé đọc theo, dù cho phát âm không đúng tiêu chuẩn, cũng rất nghiêm túc đọc ra, học được từ mới sẽ nói với dì và cha.


Bình Luận (0)
Comment