Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 285

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu và Uông Nhạn ngồi ở trên ghế sô pha. Giang Nhu biết tính tình Uông Nhạn, cũng không quanh co lòng vòng với cô ấy, trực tiếp hỏi cô ấy có phải Chu Hồng ở trường bị người ta bắt nạt không, sao thường xuyên thấy trên người cậu bé có thương tích?

Vậy mà Uông Nhạn căn bản không để ở trong lòng, còn cười nói: "Không có chuyện gì, trẻ con đánh nhau, bị thương cũng rất bình thường, ai khi còn bé không phải như thế chứ?"

"Cha nó đã hỏi nó, nó nói là chơi với bạn không cẩn thận đụng phải."

Giang Nhu: "…"

Cô xem như hiểu rồi, suy nghĩ dạy con của nhà bọn họ giống với Lê Tiêu, đều là nuôi thả, bị bắt nạt đánh nhau gì đó, cảm thấy đều là chuyện rất bình thường, bởi vì khi bọn họ còn bé cũng từng trải qua như thế.

Điểm ấy khá giống lúc cô với anh cô còn bé, cô còn đỡ, là con gái, khi còn bé không có đánh nhau, nhưng khi còn bé gần như mỗi ngày anh trai cô chơi đến trời tối về nhà, trên người thường xuyên có vết thương.

Cho nên cháu nhỏ của cô sau khi sinh ra, đụng đầu một cái, cô với chị dâu nàng căng thẳng không thôi, nhưng cha mẹ cô lại cảm thấy nhỏ mà nói thành to, cảm thấy không phải vấn đề gì.

Nhưng đánh nhau và bắt nạt là hai việc khác nhau, trước đây Chu Hồng ở nông thôn bị phơi nắng rất đen, không giống trẻ con trong thành phố, hơn nữa cậu bé mới đến đây, nhất định không nghe hiểu bên này nói, bị bắt nạt thực ra rất dễ hiểu.

Có lúc cái ác của trẻ con, khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Giang Nhu cũng không tiện nói thêm gì với Uông Nhạn. Uông Nhạn và Chu Kiến kỳ thực đã là cha mẹ rất tốt, chỉ là suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, cho dù là Giang Nhu cũng không thể nói mình làm rất hoàn mỹ, có nhiều chỗ cô cũng cần An An bao dung.

Sáng ngày thứ hai, Giang Nhu bảo An An đến cửa trông chừng, anh trai đi ra thì gọi người lại đây.

Vậy mà cô nhóc đợi một lúc cũng không thấy người, trực tiếp gọi: "Nồi nồi, nồi nồi lại đây ——"

Trời vừa sáng Lê Tiêu đã đi.

Sáng sớm Giang Nhu sáng làm bánh rán, canh trứng gà, cạnh đậu phụ và cơm chiên thịt hun khói rau củ, An An gọi người tới sau đó chạy đến trên bàn mình ăn cơm, cô bé rất thành thạo cầm lấy muỗng nhỏ, sau đó múc tràn đầy một muỗng cơm chiên bỏ vào trong miệng, "A ô" một tiếng. Như là biểu diễn cho mẹ xem.

Giang Nhu sẽ thuận thế khen cô bé một câu, "Ngày hôm nay An An giỏi thật nha, càng ngày càng biết ăn cơm."

Cô nhóc cực kỳ hài lòng, bản thân lại cầm lấy bánh rán ăn ngon lành.

Nhìn thấy Chu Hồng đeo cặp sách ở cửa, Giang Nhu dùng giấy bọc mấy miếng bánh cho cậu bé, "Sáng sớm thím làm thêm một ít bánh rán, trên đường con cầm ăn."

Chu Hồng vội vàng nói: "Cảm ơn thím."

Trực tiếp cúi đầu ăn một miếng, "Ăn ngon."

Giang Nhu ngồi xổm xuống sờ đầu cậu bé, "Thích ăn là tốt rồi, Chu Hồng, cháu nói thật với thím, có phải cháu ở trường học bị người ta bắt nạt không?"

Động tác ăn bánh của Chu Hồng dừng một chút, cậu bé trầm mặc lại, đột nhiên một giọt nước mắt rơi trên cánh tay cầm bánh rán, cậu bé bội giơ cánh tay lên lau.

Giang Nhu vừa nhìn, nên cái gì cũng hiểu, đứa nhỏ này quả nhiên không nói thật với cha mẹ mình.

Khuỵu người xuống ôm lấy cậu bé, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng nó, dụ dỗ nói: "Không sao rồi, không sao rồi, có thím ở đây, nói thím nghe đã xảy ra chuyện gì? Thím sẽ giúp cháu."

Cũng không biết có phải thái độ an ủi của Giang Nhu xúc động cậu bé hay không, Chu Hồng thấp giọng nức nở nói: "Lớp học có mấy bạn cười nhạo cháu là hai lúa, nói cháu mặc nhặt ve chai, còn không cho cháu đi vệ sinh, cháu không nghe, bọn họ sẽ đánh cháu, mỗi ngày còn bảo cháu bắt chước chó sủa cho bọn họ nghe, gọi bọn họ là chủ nhân…"

Nói xong lời cuối cùng khóc thút thít lên, càng lau nước mắt càng nhiều, nhưng cậu bé còn rất hiểu chuyện nói: "Thím, thím có thể đừng nói với cha mẹ cháu hay không, bọn họ rất bận rộn."

Giang Nhu nghe vậy trong lòng mềm nhũn, sờ đầu cậu bé, "Được, không nói, thím dẫn cháu đi rửa mặt, đợi lát nữa cháu đi học bình thường, buổi trưa thím đến trường học thăm cháu."

Chu Hồng do dự ngẩng đầu, "Thím?"

Giang Nhu nắm tay cậu bé đi tới nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua bàn ăn của An An, thấy cô bé còn rướn cổ lên nhìn lén, tức giận nói: "Ăn cơm ngoan đi."


Bình Luận (0)
Comment