Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 294

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Tiêu ngủ một đêm ở trên máy bay, tinh thần cũng không tệ lắm, cùng ăn bữa sáng rồi xuất phát đi tới trạm xe lửa.

Hai ngày trước Giang Nhu đã nhờ Mạch Dực mua xong vé tàu, bốn vé giường nằm, ở chung một buồng xe.

Tàu hỏa chạy lúc hơn mười giờ sáng, đây là lần đầu tiên cô nhóc ngồi xe lửa cùng lúc với cha mẹ, rất hưng phấn. Lê Tiêu và Giang Nhu mặt đối mặt, cô nhóc chạy từ bên này đến bên kia, từ bên kia lại chạy đến bên này.

Mạnh Dực và Lê Hân ở giường trên.

An An đã mấy ngày không thấy Lê Tiêu, sau khi lên tàu hỏa vô cùng dính người, còn nói: "Cha, muốn cưỡi ngựa."

Sau đó Lê Tiêu cõng cô bé lên trên vai, qua lại ở trong buồng xe, cô nhóc cười hết sức vui vẻ.

Trợ lý Mạnh thấy vậy cũng có chút kinh ngạc, cậu ta đi theo bên cạnh ông chủ rất lâu, biết hai cha con này, bình thường An An cực kỳ ngoan, rất ít khi làm nũng với ông chủ, mà ông chủ bình thường cũng tương đối nghiêm túc, có lúc bận rộn, đều trực tiếp tóm lấy đứa nhỏ rồi đi, dịu dàng không thể nói.

Cậu ta không nghĩ tới cha và con gái còn có lúc dính nhau như thế.

Có điều càng làm cho cậu ta khiếp sợ vẫn là, buổi tối ông chủ chủ động lấy nước rửa chân cho bà chủ và con gái, một nhà ba người rửa mặt xong, bà chủ cùng chơi đùa với đứa nhỏ ở trên giường, ông chủ cầm quần áo dơ đến nhà vệ sinh giặt.

Hai người ở nhà vệ sinh gặp nhau, Lê Tiêu đối diện với tầm mắt của cậu ta, "Làm sao, cũng muốn ông đây giặt cho cậu à?"

"Không không không."

Mạnh Dực sợ đến mức ảo não chạy đi.

Ngồi xe lửa hai ngày rưỡi, vừa tới nhà, Lê Tiêu lập tức nhận được điện thoại của Thường Dũng. Thường Dũng trong điện thoại giọng điệu kích động nói con trai mình sinh rồi, sớm hơn dự tính mấy ngày, một đứa bé mập mạp nặng sáu cân bảy lạng.

Lê Tiêu nghe thấy sự khoe khoang trong lời nói của anh ta, cười nói chúc mừng, "Đến lúc đó nhất định phải gửi thiệp mời cho tôi."

"Đó là đương nhiên."

Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Lê Tiêu lập tức phai nhạt, ném điện thoại di động lên trên ghế sô pha, giễu cợt một tiếng, trong mắt mang theo vài phần trào phúng.

"Ông đây sinh con gái thì làm sao? Sau này tôi muốn kén con rể thế nào thì kén thế ấy."

Nói rồi ngoắc tay với An An, "Lại đây, cha hỏi con, sau này lớn lên gả cho người nào cũng phải nghe cha được không?"

An An đang cầm dâu tây ăn, nghe nói như thế không nghĩ ngợi đã gật đầu, "Nghe lời."

Lê Tiêu hài lòng. Giang Nhu dở khóc dở cười, "Bây giờ con bé biết cái gì?"

Lê Tiêu chơi xấu: "Nhưng con bé đồng ý rồi."

Ngày 16 Giang Nhu khai giảng, Lê Hân là ngày 14. Sáng sớm đưa Lê Hân đến trường học, một nhà ba người trực tiếp tới nhà họ Du chúc tết.

Nhạc Nhạc nhìn thấy An An rất vui vẻ, ôm rất nhiều đồ ăn vặt từ trong phòng ra, bà Tống còn cười, "Năm mới khách đến nhà, Nhạc Nhạc lo lắng đồ ăn vặt ngon bị ăn hết, cầm một phần giấu trong phòng, nói muốn để cho An An."

Nói rồi ngoắc tay với An An, "An An, thím nghe nói cháu đi đóng phim hả? Như thế nào, đóng phim vui không?"

An An nỗ lực xé ra một gói kẹo, nghe nói như thế, rất nghiêm túc nói: "Đóng phim, mệt."

Trực tiếp chọc mấy người lớn trong phòng khách bật cười.

Nhạc Nhạc thấy cô bé vẫn xé không ra có chút nóng nảy, vội vàng tiến lên một bước muốn giúp đỡ. An An còn tưởng rằng cướp với mình, xoay thân người nhỏ bé không cho cậu bé đụng, nhét một gói khác cho cậu bé, "Anh ăn cái này."

Nhạc Nhạc tốt tính nói: "Anh xé giúp em."

An An nhìn cậu bé một chút, lại nhìn tay mình một chút, sau đó mới đưa đồ ăn vặt cho cậu bé.

Mở gói đồ ăn vặt ra, An An được Nhạc Nhạc đút một viên chocolate, ngọt đến mức con mắt cười nheo lại. Cô bé thấy anh trai không ăn, tay chân vụng về lấy ra một cái trong gói đồ ăn vặt cho cậu bé ăn, "Nồi nồi ăn."

Nói xong lấy túi, cho mỗi người một viên, "Mẹ ăn" "Cha ăn" "Thím ăn" "Chú ăn", ngược lại mỗi người đều được săn sóc.

Bà Tống thấy vậy trông mà thèm không ngớt, "Ban đầu nếu chị sinh một đứa con gái hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi."

Giang Nhu sửa sang lại tóc cho An An, "Con bé có lúc cũng bướng bỉnh, tối hôm qua vì trốn tắm, ở trên giường giả bộ ngủ, vậy mà giả bộ một chút lại thật sự ngủ thiếp đi."

Từ buổi tối đón năm mới biết khi mình ngủ mẹ sẽ không tắm cho mình, cô bé lập tức học được cách giả bộ ngủ không tắm rửa.

Bà Tống nghe vậy nở nụ cười.

An An giống như biết đang nói mình, có hơi xấu hổ chui lên người cha.

Nhạc Nhạc đi theo phía sau cô bé, dụ dỗ cô bé chơi với mình, "Chúng ta vào trong sân đá bóng có được không?"

An An cuối cùng theo Nhạc Nhạc đến trong sân, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai đứa bé.

Ngày Mười Lăm là Tết Nguyên Tiêu, Lê Tiêu vào trong xưởng làm việc, Giang Nhu thì lại dẫn An An đi gặp Đổng Minh Minh. Đổng Minh Minh nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô quen.


Bình Luận (0)
Comment