Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 297

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Tiêu nghiêng người sang đưa con cho Giang Nhu, sau đó khách sáo gật đầu với mấy người kia, "Sáng sớm ra cửa vội vàng còn chưa ăn, tôi dẫn đứa nhỏ đi ăn một chút gì đó, mọi người trò chuyện trước đi."

Nói rồi ôm vai Giang Nhu rời đi, không cho họ quá nhiều mặt mũi.

Thường Dũng đang chuẩn bị hỏi thăm anh về chuyện của bà Tống, tuy rằng ông chủ Du đầu tư lợi hại, nhưng vợ anh ta có quan hệ rất rộng rãi, rất nhiều bạn học cũng là nhân vật lớn, ngay cả anh rể nhắc tới người phụ nữ này đều khen ngợi đầy miệng, nào biết anh ta còn chưa mở miệng, Lê Tiêu cứ thế rời đi.

Nhìn bóng lưng người nọ, anh ta không nhịn được cau mày, "Cái tên này mặt mũi thật đúng là càng lúc càng lớn."

Nếu như là lúc trước, Thường Dũng nói lời này, người bên ngoài còn có thể phụ họa theo, nhưng bây giờ người chung quanh như là không nghe thấy, cười ha hả khen ngợi con trai Thường Dũng đẹp đẽ.

Tuy rằng Thường Dũng thích con trai, nhưng chẳng biết vì sao, vào lúc này đột nhiên có chút uất ức, cảm nhận được một cách chân thực rằng Lê Tiêu không giống trước đây.

Lê Tiêu dẫn Giang Nhu đi dạo xung quanh, tiệc thôi nôi của con trai Thường Dũng làm theo kiểu Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, có loại hình tiệc đứng của phương Tây, còn có loại truyền thống ngồi xuống ăn của phương Đông, lộng lẫy thì lộng lẫy đó, nhưng có hơi không ra ngô ra khoai.

Bàn tiệc đứng bày ra mười mấy cái, bên trên là các loại bánh mì, bánh kem, hoa quả và rượu, muốn ăn thì có thể tự lấy. Liên tục có nhân viên phục vụ lên món mới, Giang Nhu còn thấy có người cố nhét vào trong túi, không nhịn được nói với Lê Tiêu: "Lúc chúng ta đi cũng đựng một ít mang cho Lê Hân."

Lê Tiêu cầm cái dĩa, gắp bánh kem, hoa quả, bánh mì, nghe nói như thế không nghĩ đã gật đầu, "Cũng được."

An An trong lòng Giang Nhu nhìn thấy cha đang cầm đồ ăn, nuốt ngụm nước miếng, bóng bay trên tay cũng không cần nữa, sốt ruột nói: "Kem kem ——"

Giang Nhu ra sức ôm lấy cô bé, "Đừng nóng vội, cha con lấy cho con đây."

Lê Tiêu lấy hơi nhiều, cái dĩa cũng xếp thành núi nhỏ, Giang Nhu vội nói: "Lấy ít thôi, ăn không hết."

Mặt Lê Tiêu tỏ vẻ không sao, "Ăn không hết thì mang đi." Ra tay không có hề khách sáo, chuyên chọn lấy món đắt tiền, nói xong thuận tiên lấy hai hộp trứng cá muối.

Trứng cá muối dùng hộp thiết nhỏ màu đen để đựng, rất nhiều người tới lấy ăn không biết, tưởng đồ trang trí, bọn họ đều lấy bánh mì đủ kiểu dáng trong dĩa, còn Lê Tiêu gần đây đi theo bên cạnh ông chủ Du biết vật này đắt, nói với Giang Nhu: "Món này người nước ngoài thích ăn, cũng không biết ăn có ít gì, vừa tanh vừa mặn."

Giang Nhu chưa từng ăn, chỉ thấy nó ở trên ti vi.

Lê Tiêu còn nói: "Anh về nhà đun sôi ăn."

"…"

Lê Tiêu dẫn Giang Nhu tùy tiện tìm một bàn ngồi xuống, sau đó một nhà ba người bắt đầu ăn. Giang Nhu ăn một cái bánh kem nhỏ và mấy miếng hoa quả, An An thì ăn hai quả bơ sau đó ôm bánh mì gặm. Bánh mì dài có hơi cứng, bị cô bé gặm ra một lớp nước miếng, Lê Tiêu bèn lấy khăn trải bàn màu trắng lau cho cô bé.

Hơn mười một giờ, gần như mọi người đã tới đông đủ. Sau đó nhân viên phục vụ của nhà hàng bắt đầu mang món ăn, đầu tiên là mấy dĩa rau trộn nhỏ, sau đó bắt đầu lên món chính, bào ngư, hải sâm, cua hoàng đế, sườn cừu… Mỗi một phần đều có phân lượng rất đủ.

An An trên đùi Giang Nhu cũng không cần bánh mì nữa, trực tiếp chỉ vào thịt muốn ăn.

Người ngồi ở bàn của Giang Nhu ăn mặc đều khá bảnh tỏn, giày Tây, mọi người ăn ít, nhiều hơn là trò chuyện, uống rượu, không giống mấy bàn bên cạnh khác, mỗi lần món ăn vừa lên bàn thì tranh giành. Giang Nhu nghe thấy ai đang cười nhạo, nói mấy bàn ấy đều là họ hàng của nhà họ Thường và nhà gái, nhà giàu mới nổi, không so được với nhà họ Đổng.

Cô lại nhìn Thường Dũng ở cách đó không xa đang ăn uống linh đình với người ta, đột nhiên cảm thấy khung cảnh này có chút trào phúng.

Thường Dũng cho rằng hôm nay anh ta thành công nên đắc ý, kỳ thực vẫn có rất nhiều người xem thường anh ta ở sau lưng.

Cái gọi là có mặt mũi, cái gọi là con trai cũng không thể đổi lấy sự tôn trọng chân chính.

Không giống Lê Tiêu, anh biết điều ngồi ở bên cạnh cô vừa ăn vừa cho đứa nhỏ ăn, gặp đồ ăn cho cô bé, nhưng vẫn có rất nhiều người lại đây chào hỏi anh, trong miệng trò chuyện việc buôn bán, trao đổi thông tin lẫn nhau.

Khi ăn được một nửa, An An đột nhiên nhìn về phía cửa nói một câu, "Lôi lôi."


Bình Luận (0)
Comment