Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 300

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu hỏi cô ấy, "Còn mấy phút nữa lên lớp? Bọn chị đưa đồ đến ký túc xá của em nhé? Bây giờ thời tiết không lạnh, buổi tối đến căn tin kêu một ít cơm đem về là được."

Lê Hân quay đầu lại nhìn đồng hồ trong lớp, "Còn 20 phút, được."

Giang Nhu bèn đi ký túc xá với cô ấy.

Lúc rời đi, bạn cùng lớp đều hiếu kỳ rướn cổ lên nhìn, Giang Nhu vẫy tay với bọn họ, làm cho những bạn học kia đều hơi xấu hổ.

Sau khi đến ký túc xá nữ, Lê Tiêu đứng ở dưới lầu chờ, anh không thể đi vào.

Giang Nhu và Lê Hân đem đồ vào phòng rồi đi xuống, Giang Nhu cũng không nán lại lâu, sắp lên lớp, nói vài câu rồi mau mau bảo cô ấy về lớp học.

An An còn có hơi luyến tiếc dì, ôm người không buông tay.

Lê Hân hôn khuôn mặt tròn như quả trứng của cô bé một cái.

Lớp ba ở trên lầu có bạn học thấy cảnh này, đều cảm thấy kinh ngạc.

Tính tình Lê Hân khá lạnh nhạt, bình thường không lui tới với người nào, chỉ qua lại với bạn cùng phòng, Thường Lôi lớp mười và Quý Vũ lớp 12 tương đối nhiều, Quý Vũ là hotboy, toàn trường có rất nhiều người thầm mến cậu, bao gồm cả hoa khôi trường lớp 12.

Hoa khôi của trường rất biết ăn diện, tóc duỗi thẳng, ăn mặc cũng khá thời thượng, có điều ở trong mắt mọi người trong lớp học, Lê Hân còn đẹp hơn đàn chị hoa khôi trường lớp 12 kia, vóc người cao gầy, da dẻ trắng như tuyết, chỉ là bình thường tóc tùy tiện cột lên, không chăm sóc, lúc nào cũng là đồng phục học sinh, nhưng kể cả vậy cũng cực kỳ xinh đẹp.

Bởi vì Lê Hân hiểu chuyện, mà hoa khôi của trường lại thích hotboy, những người trong lớp 12 bình luận không quá tốt đối với Lê Hân, cảm thấy Lê Hân chen chân vào tình cảm của hoa khôi trường và hotboy, Thường Lôi người ta với hot boy là họ hàng, nhưng Lê Hân thì không phải, lại vẫn luôn để hotboy múc canh, lấy dĩa giúp cô ấy.

Sau khi Lê Hân trở lại lớp học, các bạn học đều líu ra líu ríu vây lại hưng phấn hỏi: "Đó là chị gái và anh rể cậu sao? Ngoại hình cũng quá xinh đẹp ha?"

"Cháu gái nhỏ của cậu đáng yêu quá đi."

"Ai, các cậu không phát hiện anh rể của cậu ấy nhìn rất quen mắt sao?" "Lê Hân, nhà các cậu đều lớn lên đẹp đẽ như vậy sao? Tớ tưởng cậu đã rất đẹp rồi không nghĩ tới chị gái cậu cũng rất đẹp, khí chất rất sang."

"Tớ cảm thấy anh rể cậu đẹp trai hơn hotboy nhiều, nói thật, sau khi tớ thấy anh rể cậu, đột nhiên cảm thấy hotboy cũng bình thường thôi."

Trước đó nghe khẩu khí của đám người lớp 12, giống như là Lê Hân trèo cao vậy, hiện tại thật nên để cho bọn họ nhìn thấy anh rể của Lê Hân, hotboy tính là cái gì?

Lê Hân nghe thấy bọn họ khen, còn cảm thấy vui hơn bọn họ khen mình, "Là chị gái với anh rể tớ, chị tớ từ nhỏ đã đẹp, học rất giỏi, là sinh viên đại học, anh rể tớ cũng rất lợi hại, anh ấy mở một nhà xưởng rất lớn."

——

Sau khi về đến nhà đã hơn hai giờ chiều, buổi chiều Lê Tiêu không đến xưởng, An An còn muốn ngủ trưa, Giang Nhu và Lê Tiêu dứt khoát ngủ chung với cô bé một lúc, sau đó ngủ một giấc thẳng đến bốn giờ chiều.

Nếu không phải điện thoại của Lê Tiêu vang lên, hai vợ chồng có thể vẫn còn tiếp tục ngủ.

An An thì đã tỉnh từ sớm, một mình ngồi ở trên giường ngoan ngoãn chơi, cầm bút vẽ tô tất cả móng chân của cha cô bé thành màu tím.

Lê Tiêu nhận điện thoại, là thím Vương gọi tới.

Giang Nhu ngồi xuống vốn định dẫn An An rửa tay nhỏ, nghe thấy âm thanh quen thuộc trong điện thoại bèn dừng lại.

Cũng không biết thím Vương nói cái gì, lông mày Lê Tiêu càng nhíu càng sâu, trong miệng liên tục "Ừ", cuối cùng nói một tiếng được.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhu không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"

Lê Tiêu cũng không che giấu cô, nói thẳng: "Thím Vương nói bác gái anh nhìn trúng căn nhà cũ ở thị trấn, chuẩn bị nhân lúc chúng ta không ở đó chiếm nhà, sau khi thím ấy biết có gọi cho anh Uông Nhạn, đuổi cả nhà bọn họ đi, nói với anh việc này một tiếng."

Giang Nhu nghe nói như thế, nghĩ tới đầu tiên không phải nhà ở quê bị chiếm, mà theo bản năng nói: "Anh còn có họ hàng?"

Sao tết đến cũng không thấy?

Lê Tiêu cười gằn, "Tại sao không có? Ông nội anh được nhận làm con nuôi, còn có vài anh em ruột, gia đình ông nội ba đó của anh từ nhỏ đã đố kị nhà anh ở tại thị trấn, còn để con trai của ông ta dạy hư cha anh, ông nội anh c.h.ế.t rồi, lại liên hợp mấy anh em dọn sạch nhà anh."


Bình Luận (0)
Comment