Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 318

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Sau đó An An không có ai quản, một mình ở trong phòng khách xem ti vi. Cô bé còn rất biết hưởng thụ, trên ghế sô pha bày đầy đồ ăn vặt, còn có đồ uống, nằm ở trên đó vừa xem phim hoạt hình vừa ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng hút một ít sữa bò Khẩu Vượng Vượng.

Lê Tiêu ở nhà cũng không nuông chiều cô bé, mỗi ngày chỉ cho cô bé xem phim hoạt hình hai tiếng, buổi sáng một tiếng, buổi chiều một tiếng, thời gian còn lại thì làm bài tập, cũng không biết anh lấy một đống hạt châu sắc màu rực rỡ từ đâu ra, tất cả đều đổ chung lại bảo cô bé phân chia ra.

Chỉ có phân xong, buổi tối mới có thể xem phim hoạt hình thêm một tiếng.

Phân ba ngày ba ngày, An An rốt cục không chịu nổi, hỏi cha lúc nào đi làm?

Không muốn anh ở nhà.

Lê Tiêu nhíu mày, "Chờ con đi học, cha sẽ đi làm."

An An phồng mặt, ngoan ngoãn ngồi ở trên tấm thảm phân hạt châu, sau đó như bà cụ non thở dài, "Muốn đổi cha ghê."

Lê Tiêu tức giận xoa nhẹ đầu nhỏ của cô bé.

Buổi tối 30 tết, Lê Tiêu đặt trước một bàn cơm tối phong phú ở nhà hàng bên ngoài, không đi ra ngoài ăn mà bảo người ta đưa đến trong nhà.

Nguyên nhân là vì Giang Nhu không muốn nấu cơm, sáng sớm hai người chơi đoán số với đứa nhỏ, người nào thua thì làm bữa cơm đêm giao thừa, cuối cùng Giang Nhu thua, nhưng cô chơi xấu, nói mình đau tay.

Lê Tiêu cười gọi điện thoại, đặt một bàn đồ ăn ở nhà hàng, anh thấy người giàu từng làm như thế, ở quán cơm có thể gọi cơm đưa tới cửa, chẳng qua dùng nhiều tiền một chút.

Anh kiếm tiền không phải vì muốn cho người trong nhà sinh hoạt trở nên càng tốt sao? Dứt khoát cũng học theo đặt trước một bàn.

Đặt xong anh cảm thấy rất thuận tiện, "Chờ sau này có tiền, chúng ta lại thuê một bảo mẫu."

Giang Nhu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được, như vậy cô cũng không cần nấu cơm, "Có điều bảo mẫu không ở lại được, đến lúc đó chúng ta phải đổi một căn nhà lớn."

Lê Tiêu còn gật đầu theo, "Loại biệt thự như nhà họ Du rất tốt, phía sau còn có một khoảng sân rộng, sau này An An có thể chạy nhảy ở trong sân rồi."

Trên mặt Giang Nhu lộ ra vẻ say mê, cảm thấy cuộc sống như thế thật là tuyệt, giống như người giàu trên ti vi vậy. "Được, bọn em phải dựa vào anh rồi."

Lê Tiêu cười cười, lần trước Giang Nhu nói lời này anh còn có chút kích động và mong đợi, hiện tại chỉ cảm thấy cuộc sống như thế cũng không xa.

Hai người rề rà đến buổi trưa mới thức dậy, sau đó buổi chiều dọn dẹp nhà cửa một phen. Lúc năm giờ bốn mươi mấy, cơm nước đặt ở nhà hàng được đưa tới cửa, hai nhân viên mặc đồng phục đẩy toa đồ ăn cao bằng nửa người vào nhà, trước tiên trải một tấm khăn trải bàn màu trắng ở trên bàn ăn, sau đó bày từng món lên, tổng cộng mười món ăn.

Bày ra xong, hai nhân viên còn hỏi có cần ở lại hầu hạ không. Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không quá quen bên cạnh có người nhìn, bèn bảo bọn họ làm việc trước đi, đợi lát nữa ăn xong lại gọi điện thoại cho bọn họ, hai nhân viên đành rời đi.

Sau đó một nhà bốn người bắt đầu ăn bữa tiệc đêm giao thừa.

Lê Hân tưởng trước đó đi nhà hàng ăn cơm đã đủ xa xỉ, không nghĩ tới cơm của nhà hàng còn có thể đưa tới cửa, không nhịn được nói: "Có tiền thật tốt."

Giang Nhu gắp đồ ăn cho cô ấy, "Ngày hôm nay ăn tết đặc biệt một lần, cũng không phải mỗi ngày đều như vậy."

Lê Hân gật gù, biết như vậy chắc chắn rất đắt. Trong lòng cô ấy, tuy rằng hiện giờ sống rất tốt, nhưng cô ấy luôn cảm thấy mình vẫn là đứa con gái đã từng ở nông thôn, cuộc sống như thế giống như một ảo tưởng.

Đều có một cảm giác không chân thực.

Một bữa cơm ăn gần hai tiếng, ăn xong một nhà bốn người ngồi yên trước màn hình ti vi, lúc đợi người lại đây thu dọn, đã tới đếm ngược chương trình cuối năm.

Điện thoại của Lê Tiêu và Giang Nhu vang lên không ngừng, tất cả đều gọi tới chúc phúc, cầu phúc, người gọi cho Giang Nhu chủ yếu là bạn học và Đổng Minh Minh, Lâm Thư Ngọc, còn có mẹ của bạn thân An An.

Nhận điện thoại của Lâm Thư Ngọc xong, ngay sau đó một cuộc gọi xa lạ gọi đến, Giang Nhu theo bản năng nhận cuộc gọi, sau đó bên trong truyền đến một tiếng nói của bé gái quen thuộc lại xa lạ, "Chị Giang, em là Thường Lôi, em muốn tìm Hân Hân một lát."

Giang Nhu lập tức nghĩ ra, "Ồ, là Lôi Lôi à, em ấy ở ngay bên cạnh, chị bảo em ấy nhận."

Lê Hân nghiêng đầu qua nhìn cô, Giang Nhu đưa điện thoại di động cho cô ấy.

Lê Hân nhận lấy, sau khi nghe ra là ai, trên mặt lộ ra tươi cười, "Lôi Lôi, năm mới vui vẻ."

Sau đó hai người trò chuyện, cũng không biết trong điện thoại nói gì, nụ cười trên mặt Lê Hân dần dần phai nhạt, thậm chí cuối cùng còn nhíu mày, có điều ngoài miệng lại nói: "Được, ừ… Được… Em cũng vậy…"


Bình Luận (0)
Comment