Vì không lãng phí chiếc piano này, anh lại đăng ký lớp piano cho An An, mỗi tuần trưa thứ Sáu Giang Nhu đều phải chở An An đi học piano. Cô nhóc có thiên phú âm nhạc hay không Giang Nhu không thấy, ngược lại cô có thể cảm nhận được, gần đây An An có oán niệm rất sâu với cha mình.
Nhưng cũng đã đăng ký rồi, cũng bỏ tiền ra rồi, dù có như thế nào, học kỳ này cũng phải học xong.
Trên đường khi chờ xe giao thông công cộng, Giang Nhu nhận được điện thoại của thím Vương.
Đã mấy ngày Giang Nhu không nói chuyện với thím Vương, đang chuẩn bị nói chuyện với bà ấy, không nghĩ tới thím Vương sốt ruột nói trong điện thoại: "Nhà mẹ chồng cháu xảy ra chuyện rồi, mấy ngày nay cháu cẩn thận một chút, có thể bà ta muốn tới đây tìm các cháu."
Giang Nhu cau mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Thím Vương trong điện thoại cả giận nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì? Hà Văn Hoa đó, thằng nhóc kia thực sự không biết xấu hổ, đã ở nhà cưới vợ sinh con, còn làm chuyện càn rỡ ở bên ngoài. Nghe nói lúc trước cậu ta thực tập ở một trường trung học trong tỉnh, quen với một cô giáo trong trường, gia đình cô giáo đó còn rất có lai lịch, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này cậu ta có thể trực tiếp chuyển chính thức, việc này cả nhà bọn họ đều biết, chỉ gạt vợ Hà Văn Hoa."
"Vẫn là mấy ngày trước mẹ chồng cháu cãi nhau với Hà Văn Anh, Hà Văn Anh thấy em dâu hướng về Lâm Mỹ Như, trong cơn tức giận nói việc này ra, lần này không ổn, vợ Hà Văn Hoa đó, suốt đêm ôm đứa nhỏ về nhà, sau đó gia đình vợ cậu ta dẫn người ăn cắp đồ của nhà họ Hà, càng không biết vợ Hà Văn Hoa tìm được mấy tên côn đồ ở nơi nào, còn đến trường Hà Văn Hoa thực tập quậy, bảo người ta đánh cô giáo một trận, mắng người ta hồ ly tinh."
"Việc này rất ầm ĩ ở tỉnh thành, còn lên báo, bởi vì chuyện này, Hà Văn Hoa không còn quen cô bạn gái đó, công việc cũng mất."
"Cháu cũng không biết đâu, Hà Văn Hoa đánh chị cậu ta thảm cỡ nào đâu, xưa nay thím chưa từng thấy dáng vẻ đó của cậu ta, giống như người điên."
Nói tới đây, trong lòng thím Vương vẫn còn sợ hãi, nhớ tới cảnh tượng ngày đó cũng cảm thấy đáng sợ, bà ấy nghe thấy động tĩnh nên cố ý chạy tới xem với người ta, Hà Văn Hoa ấn đầu chị cậu ta đập lên tường, m.á.u chảy đầy đất, giống như hận không thể lấy mạng người ta.
Cả nhà đều bị dọa sợ, chỉ có vợ của Hà Văn Hoa không sợ, ôm đứa nhỏ đứng ở một bên cười gằn, tức cả nhà bọn họ tính toán một mình cô ta.
"Nhà họ Hà quả thực hơi quá đáng, bởi vì chuyện này, Hà Văn Hoa cũng trút hận lên người mẹ chồng cháu, người nhà mẹ đẻ của vợ Hà Văn Hoa càng đánh Hà Thiết Sơn không xuống giường được, Hà Văn Anh dẫn chồng con rời đi, Hà Văn Hoa cũng đi rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn mẹ chồng cháu và đứa con dâu xui xẻo đó, ôi, mỗi ngày cãi nhau, đứa con dâu xui xẻo đó còn ra tay đánh mẹ chồng cháu, mẹ chồng cháu còn chạy tới tìm thím, ý tứ hình như là muốn tới đây nhờ vả các cháu."
Giang Nhu: "…"
Lúc tốt đẹp xưa nay không nghĩ tới bọn họ, vừa xảy ra chuyện Lâm Mỹ Như lại nhớ mình có một đứa con ruột.
Giang Nhu biết thím Vương đang nhắc nhở bọn họ, cảm kích nói: "Cảm ơn thím, cháu nhớ rồi, lát nữa cháu sẽ nói với Lê Tiêu." Thím Vương ừ một tiếng, "Mẹ chồng đó của cháu không đáng đồng tình, nếu như bà ta qua, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của các cháu, cháu nói kỹ với Lê Tiêu, đừng cãi nhau."
Trong lòng Giang Nhu ấm áp, đáp một tiếng dạ.
Cô không thể không ngại nói, chuyện liên quan tới Lâm Mỹ Như, lần nào Lê Tiêu cũng kháng cự hơn cô.
Giang Nhu chở An An tới nhà cô giáo piano. Khi An An học đánh đàn với cô giáo, Giang Nhu ở bên ngoài gọi điện thoại cho Lê Tiêu, Lê Tiêu nghe thấy tin về Lâm My Như, trực tiếp cười lạnh thành tiếng, "Cả nghĩ quá rồi, bà ta không dám tới đâu, ngay cả ở tỉnh thành bà ta cũng không qua, làm sao dám một mình tới đây, nhiều nhất cũng chỉ là dọa đứa con dâu tốt của bà ta thôi."
Giang Nhu do dự: "Có cần nói một tiếng với anh trai Uông Nhạn không, mẹ anh bị đánh cũng không tốt."
"Không cần, ả đàn bà đó không dám làm gì quá đáng đâu, đứa nhỏ của cô ta cũng không phải của Hà Văn Hoa."
"…"
Giang Nhu trầm mặc, trước đây hình như cô từng nghe Lê Tiêu nhắc tới.
Không nhịn được nghĩ, sau này nếu như Hà Văn Hoa biết, còn không tức giận đến mức hộc m.á.u hả? Người phụ nữ này không chỉ cắm sừng anh ta, còn phá hủy toàn bộ công việc và tương lai của anh ta.
Lê Tiêu không quá quan tâm chuyện của gia đình này, ngược lại lại hỏi cô đang làm gì thế?
Giang Nhu tức giận nói: "Còn không phải cùng con gái học piano sao, cũng không biết anh mua thứ đó làm gì, dằn vặt em với An An."
Lê Tiêu trong điện thoại sờ mũi, có chút lấy lòng nói: "Đêm nay anh trở về nấu cơm."
"Cả tuần tới đều là anh nấu."
"Được."
Cúp điện thoại, Lê Tiêu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, khóe miệng hơi giương lên.