Lê Tiêu cũng không hiểu những đó, nhưng anh rất tán thành, bình thường buổi tối muốn thân thiết với Giang Nhu một chút, cô nhóc chạy lại đây cắm vào giữa hai người, đẩy anh ra, thị uy cô nhóc với mẹ mới là tốt nhất.
An An còn không hiểu, nghe nói muốn mua đồ cho cô bé, còn hài lòng hỏi: "Cái bô là cái gì?"
Lê Tiêu trực đáp lại, "Thứ tốt."
Sau đó một nhà ba người tiếp tục đi dạo, lại mua đậu mầm, cà tím và một con cá, mua xong lại vào trong tiệm tạp hóa trong chợ nhìn một chút, Giang Nhu để An An tự mình chọn, An An chọn một cái bô đầy hoa lá hẹ, cảm thấy siêu cấp đẹp đẽ.
Cô bé không biết thứ này làm gì, còn tưởng rằng là bộ đồ ăn, hai tay nâng mặt ngây thơ nói: "Mẹ, về nhà dùng cái này đựng canh, có thể gọn gàng hơn nhiều."
Chén đựng canh trong nhà không đủ lớn, bình thường đều dùng hai cái chén đựng.
"…"
Lê Tiêu bị buồn nôn không nhẹ, cầm cái bô trong tay cô bé đi, "Được rồi, ít nói đi."
Buổi tối trước khi ngủ, Giang Nhu lại trải sẵn chăn trong phòng của An An, Lê Tiêu ôm An An đứng ở cửa, cô nhóc bĩu môi, nhỏ giọng làm nũng: "Mẹ, con muốn ngủ với mẹ, mẹ để cha phân giường ngủ không được sao?"
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười.
Lê Tiêu tức giận nghiêng đầu qua nhìn cô bé một cái, "Cha với mẹ con là vợ chồng, đâu có vợ chồng nào phân giường?"
An An không hề sợ, "Nhưng con và mẹ đều là con gái, chỉ có cha là con trai, cha nên ngủ một mình." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
2. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
=====================================
Logic vô cùng rõ ràng.
Giang Nhu trải ra tất cả chăn gối trên giường, còn cầm một ly nước đặt ở đầu giường, sau đó xoay người ôm lấy An An từ trong lòng Lê Tiêu.
Vừa ôm lấy cô bé, cô nhóc lập tức ỷ lại ôm lấy Giang Nhu, còn gác đầu nhỏ lên bả vai cô, làm nũng nói: "Mẹ, con rất yêu mẹ."
Trong lòng Giang Nhu mềm nhũn, Lê Tiêu sợ cô bị dụ dỗ, không nhịn được ở bên cạnh chen vào một câu, "Bình thường ở trường học ngủ trưa, cô giáo các con có nói con ngủ rất ngon, nào có nhiều tật xấu như thế? Tự mình ngủ đi."
An An tức giận trừng cha.
Lê Tiêu sờ soạng đầu nhỏ của cô bé, xoay người đi ra ngoài trước.
Giang Nhu ôm cô qua lại ở trong phòng, chỉ vào cái bô ở giường ngủ và ly nước chỗ đầu giường cho cô bé xem, nửa đêm nếu như khát nước hay mắc tiểu thì tự mình tỉnh dậy, "Mẹ không tắt đèn, chừa lại cho con một chiếc đèn nhỏ, không sợ." An An không nói lời nào.
Giang Nhu đặt cô bé lên trên giường, "Mẹ kể chuyện cho con nghe nhé, kể chuyện cáo nhỏ Đồng Đồng cho con."
Đắp kín chăn cho cô bé, cô nhẹ nhàng kể: "Ngày xưa, có một con cáo nhỏ tên Đồng Đồng, từ nhỏ cô bé ở trên núi, không buồn không lo, có rất nhiều bạn tốt, sinh sống vô cùng vui vẻ, đột nhiên có một ngày…"
Lúc dỗ xong đứa nhỏ trở về phòng, Lê Tiêu nằm ở trên giường, thấy cô về, không nhịn được hỏi: "Ngủ rồi à?"
Giang Nhu gật đầu, tắt đèn xong liền bò lên giường.
Cô mới vừa nằm xuống, người đàn ông bên cạnh đã vươn mình ôm lấy cô, còn chôn mặt ở trong cổ cô, phát ra một tiếng cảm thán, "Thật tốt."
Anh đã bao lâu không ôm Giang Nhu rồi.
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, cảm thấy anh ôm hơi chặt, khẽ đẩy hai lần.
Lê Tiêu không buông lỏng, mà lại cúi đầu hôn một cái ở trên vành tai của cô, tay cũng bắt đầu không thành thật.
Giang Nhu tóm lấy tay anh, "Sáng sớm ngày mai em phải dậy sớm, ngày hôm nay đi ngủ sớm một chút đi."
Lê Tiêu không nỡ, "Không sao, ngày mai anh lái xe đưa em qua."
"Không muốn, trở về còn phải đi xe công cộng, phiền lắm."
Giang Nhu giật giật trong lòng anh, trở mình đưa lưng về phía anh.
Lê Tiêu thấy cô không phối hợp, cũng không buông tay, mà hơi di chuyển lên phía trên, cằm đặt lên đầu Giang Nhu.
Trong phòng yên tĩnh.
Ngay khi cơn buồn ngủ của Giang Nhu kéo tới, anh đột nhiên mở miệng, "Xế chiều hôm nay lúc mua thức ăn người gọi điện thoại tới là Lâm Mỹ Như."
Quả nhiên, vừa nói lời này, thân thể Giang Nhu không tự giác động đậy, còn theo bản năng nghiêng đầu nhìn anh.
Lê Tiêu duỗi một cánh tay vuốt tóc trên mặt cô, thuận tay sờ lên lỗ tai, gò má, bờ môi của cô…
Giang Nhu bị sờ có hơi ngứa, đang chuẩn bị lên tiếng bảo anh chớ lộn xộn lúc, lại nghe thấy anh mở miệng lần nữa: "Lâm Mỹ Như muốn ly hôn, còn bảo anh trở về một chuyến, anh từ chối. Khi còn bé sống ngơ ngác, cũng không hiểu, chỉ nhớ rõ có lần viết văn đề bài là mẹ, tất cả mọi người viết rất tốt, chỉ có anh không biết viết như thế nào…"