Tối về, Lê Tiêu biết việc này, nhíu mày, "nhất châm kiến huyết" bình luận: "Ban đầu người bạn của em cũng không thật lòng, chẳng qua cô ấy thất vọng với cha cô ấy, muốn tìm một người đàn ông trả thù, hưởng thụ sự thật lòng ấy của người nọ, thỏa mãn tư tâm của mình."
Giang Nhu nghe xong trầm mặc, "Cũng không thể nói như vậy, em thấy cô ấy rất thích người bạn trai kia."
Lê Tiêu xì khẽ một tiếng, "Thích cũng không cho phép cô ấy lợi dụng người bạn trai kia, chẳng lẽ không phải cô ấy cảm thấy cha mình càng thích người phụ nữ bên ngoài đó, cho nên muốn chứng minh cô ấy ở trong lòng người khác cũng quan trọng sao? Người bạn kia của em chính là ích kỷ."
Ngược lại anh tuyệt đối sẽ không yêu thích người như Đổng Minh Minh, cảm thấy vẫn là Giang Nhu tốt, người khác tốt với cô năm phần, cô hận không thể trả hết cho người ta, chưa bao giờ giấu diếm anh, khiến anh rất an tâm.
Quãng thời gian trước anh còn nghe có một tên nhóc gầy dựng sự nghiệp, mới vừa kiếm được, vợ cũ đã đề xuất ly hôn, con cũng không cần, sau khi ly hôn cầm tiền theo người đàn ông khác tốt hơn.
Người khác đều mắng người phụ nữ đó không biết xấu hổ, thấy không đáng cho tên kia, chỉ có Lê Tiêu lúc đó phản ứng không lớn, bởi vì anh biết chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người mình, Giang Nhu sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Giang Nhu không muốn bàn những chuyện này, bởi vì nói thêm nữa, cô cảm thấy Lê Tiêu càng muốn phê bình Đổng Minh Minh thậm tệ hơn.
Cô đột nhiên nhớ tới gần đây phân xưởng của Lê Tiêu hình như cũng muốn tập trung vào sản xuất, không nhịn được hỏi có làm giấy tờ xin phép sản xuất chưa, vệ sinh có đạt tiêu chuẩn hay không, nguyên liệu nấu ăn có sạch sẽ hay không…
Lê Tiêu nói: "Còn thiếu một chút, những giấy tờ xin phép sản xuất còn phải qua mấy ngày, có điều vấn đề không lớn, anh đã điều người từ nhà xưởng chính qua bên này, bọn họ biết nên làm như thế nào." Vẻ mặt Giang Nhu có hơi nghiêm khắc, "Ăn đồ ăn nhất định phải sạch sẽ vệ sinh, nếu không bị người ta tra ra, một khi không lành mạnh vệ sinh, rất dễ có chuyện, đến lúc đó anh hối hận cũng không kịp."
Cô nhớ tới an toàn thực phẩm ở đời sau vẫn luôn là nỗi đau trong lòng người trong nước, ban đầu thì tức giận, sau đó thì tê dại, thậm chí chế giễu còn có món gì có thể ăn không? Có thể lớn lên như vậy thực sự không dễ dàng.
Giang Nhu không cho phép chuyện như vậy xảy ra ở trên người Lê Tiêu.
Lê Tiêu biết tính tình của cô, "Em cứ yên tâm đi, anh đều dựa theo em nói, mỗi ngày đều khử khuẩn tiêu độc trong sản xuất, những nguyên liệu nấu ăn đó cho dù không ai lại đây kiểm tra, tự bọn anh cũng có người kiểm tra, đều sạch sẽ vệ sinh, nguyên liệu không hợp lệ bọn anh đều trả về, những người kiểm tra đó đến đều nói chúng ta là một trong những xưởng thực phẩm có trách nhiệm nhất, lúc đi còn chủ động mua một ít mang đi."
Tuy rằng bình thường anh làm việc lôi thôi lếch thếch, nhưng khi thật sự làm việc vẫn rất nghiêm túc, không làm thì thôi, một khi làm thì phải làm tốt nhất, nguyên liệu nấu ăn đều nhập hàng tốt nhất.
Điểm ấy có lẽ có liên quan đến tâm thái của Lê Tiêu, con người anh kỳ thực không có dã tâm quá to lớn, anh cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng rất tốt, kiếm được không ít tiền, gia đình lại rất hoà thuận, không cần bởi vì lòng tham của mình mà phá huỷ tất cả những thứ này.
Anh đương nhiên biết những loại chất phụ gia kia, còn có loại dầu thấp kém, nguyên liệu thấp kém, có lẽ ở chung với ông chủ Du lâu, tuy rằng hiện giờ anh vẫn không tin thần, nhưng ít nhiều gì có chút lòng kính nể, thật không dám làm những chuyện trái lương tâm, đặc biệt là Giang Nhu thường ghé vào lỗ tai anh lẩm bẩm, anh lại càng không muốn để cho Giang Nhu thất vọng.
Anh thậm chí có loại cảm giác, nếu như ngày nào đó anh làm chuyện không tốt, lấy tính tình của Giang Nhu, rất có thể sẽ dẫn đứa nhỏ rời khỏi mình.
Giang Nhu gật gù, "Vậy thì tốt."