Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 371

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu kinh ngạc quay lại nhìn anh, "Thiệt hả?"

Lê Tiêu nhíu mày, "Cái này có gì phải gạt em? Ngày đó Phó Phi gọi điện thoại cho anh, hỏi lấy tên là gì được, anh thuận miệng nói ra một cái tên, nói đặt là Phó Miên Miên đi, chúc anh ta và vợ anh ta tình ý kéo dài."

"…"

Lê Tiêu còn tự nhiên bổ sung một câu, "Anh ta còn bảo anh nghĩ một cái tên hay giống An An, anh nghĩ không ra."

Giang Nhu dở khóc dở cười, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Cảm thán hai người Phó Phi thật sự vô tư, còn lấy tên Lê Tiêu đặt.

Giang Nhu nghiêng đầu qua tiếp tục xem, Lê Tiêu cũng không có chuyện làm, dứt khoát vuốt tóc của cô, cùng xem với cô.

Anh cũng không quá để ở trong lòng, chỉ là tùy ý liếc một chút, chủ yếu là xem ảnh của Giang Nhu và An An, những người khác đều chỉ hơi đảo qua một chút, có điều có một tấm hình dẫn tới sự chú ý của anh.

Là bức ảnh Giang Nhu ôm An An đứng ở giữa hai người cô dâu chú rể, An An ở trong lòng mẹ không an phận, lắc lắc thân thể nhỏ bé muốn hoa hồng trước n.g.ự.c chú rể, bàn tay nhỏ nắm lấy cổ tay người đàn ông, người đàn ông cao to hơi nghiêng đầu nhìn cô bé, mặt mày mỉm cười, cũng lộ ra một vết sẹo ở thái dương.

Lê Tiêu nhíu mày, khi đang muốn nhìn kỹ, Giang Nhu đã xem xong bức ảnh, lấy nó ra đặt ở dưới đáy, chuẩn bị xem tấm tiếp theo.

Anh đột nhiên đưa tay lấy tấm hình đó.

Giang Nhu khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Lê Tiêu không hề trả lời, mà hỏi ngược lại: "Người đàn ông này là ai?"

Giang Nhu dở khóc dở cười, "Anh ngốc hả? Mặc thành như vậy đương nhiên là chú rể rồi, sớm bảo anh đi gặp, lần nào anh cũng nói không rảnh."

Lê Tiêu á một tiếng, sau đó nói: "Chính là cảnh sát họ Thẩm đó à? Gia đình anh ta làm gì?"

Giang Nhu nghiêng đầu qua không hiểu nhìn anh, "Anh làm sao vậy?" Thấy vẻ mặt trên mặt anh có chút quái lạ, cũng nhíu mày, nhưng vẫn giải thích: "Là cảnh sát, anh ta tên Thẩm Hạ, Đổng Minh Minh vẫn luôn quen anh ta, không thay đổi, trước kia từng nói với anh rồi."

Sắc mặt Lê Tiêu từ từ trở nên nghiêm túc, "Em gọi điện thoại hỏi Đổng Minh Minh tình huống trong nhà chồng cô ấy đi."

Giang Nhu bị anh làm cho đầu óc mơ hồ, xoay người tới hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy? Anh hỏi cái này làm cái gì?"

Lúc này Lê Tiêu mới rơi tầm mắt xuống trên người Giang Nhu, nhìn cô một cái, "Anh ta khá giống anh của Kim Đại Hữu."

Giang Nhu nghe xong lời này, sắc mặt khó mà tin nổi, nghĩ cũng không nghĩ đã lấy bức ảnh trong tay anh nhìn, sau đó hoài nghi nói: "Không phải anh nhìn nhầm chứ? Anh ta không giống Kim Đại Hữu mà."

"Hơn nữa, chồng Minh Minh là cảnh sát, có cha mẹ, anh Kim Đại Hữu bị bắt cóc, làm sao có thể bị bán cho cảnh sát chứ?"

Lê Tiêu lại nhìn về phía bức ảnh, rơi vào trầm tư, "Chỗ đuôi lông mày của anh ta cũng có một vết sẹo, là khi còn bé anh đánh, vị trí giống như đúc."

Giang Nhu vẫn cảm thấy không thể, "Có sẹo cũng không thể chứng minh chính là Kim Đại Bằng, trên thế giới có nhiều người có sẹo ở đó."

Lê Tiêu: "Anh ta đem tới cho anh cảm giác rất quen thuộc, rất giống Kim Đại Bằng trong ký ức của anh."

Giang Nhu trầm mặc một chút, cô đương nhiên biết trí nhớ Lê Tiêu tốt cỡ nào, bình thường cô ở nhà học thuộc bài, những lý luận Trung y khó đọc đó, có lúc cô cần học thuộc nhiều lần mới có thể nhớ kỹ, anh gần như nghe một lần đã nhớ kỹ, còn nhắc ngược lại cô, mỗi lần đều chọc cô tức giận không thôi, có lần Giang Nhu cố ý qua chừng mấy ngày sau quay lại đố anh, vậy mà anh vẫn phải nhớ rất rõ ràng.

Kim Đại Bằng trong ký ức của anh rất giống người này, có lẽ giống thật.

Có điều nếu quả như thật là Kim Đại Bằng, vậy cũng quá khác Kim Đại Hữu rồi. Sau khi Kim Đại Hữu lên đại học, cao lớn lên không ít, gầy gò cao to, có lẽ vì ở phòng thực nghiệm mỗi ngày, người còn trắng hơn rất nhiều, đeo một gọng kính vàng, nhìn như kẻ bại hoại nhã nhặn.

Mà Thẩm Hạ, cao lớn, làm cho người ta có cảm giác chính phái, rất đáng tin.

Khí chất và bề ngoài hoàn toàn khác nhau.

Nhưng có thể cùng một cha một mẹ.

Dưới sự do dự, Giang Nhu vẫn nghe Lê Tiêu, gọi một cú cho Đổng Minh Minh, cô không quá hiểu Thẩm Hạ, đều biết thông qua đôi câu của Đổng Minh Minh, chỉ biết là cha anh ta là cảnh sát hình sự, từ nhỏ mẹ đã là công nhân nữ của xưởng dệt, sau đó sức khỏe không tốt nên từ chức không làm, phía trên còn có một người chị c.h.ế.t sớm.


Bình Luận (0)
Comment