Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 394

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Lê Tiêu mặt không biến sắc kéo chăn qua che ở trên người mình và Giang Nhu, sau đó ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Mấy ngày nay mẹ rất cực khổ, cha đang xoa bóp cho mẹ."

Sau đó hỏi ngược lại: "Tại sao con lại ở chỗ này? Doạ cha mẹ sợ hết hồn."

Bây giờ An An lớn rồi, không dễ lừa gạt, nhướng mày lên nói: "Nhưng xoa bóp tại sao phải hôn môi?"

"Mẹ Trân Trân nói, hôn môi sẽ có bé con."

Lê Tiêu hắng giọng một cái, "Cha không phải đang hôn môi, cha đang hô hấp nhân tạo cho mẹ."

Giang Nhu thật sự không nghe nổi nữa, lén đạp Lê Tiêu một cái trong chăn, cái tên này thực sự là càng nói càng không biết xấu hổ.

An An từng nghe hô hấp nhân tạo, bởi vì lúc trước Giang Nhu từng nói với cô bé, biết là cứu người.

Cái hiểu cái không gật đầu, "Được rồi, vậy cha tiếp tục xoa bóp cho mẹ đi."

Sau đó cô bé trực tiếp nằm xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn bọn họ.

Lê Tiêu có mặt dày đi nữa cũng không thể làm bậy ở ngay trước mặt con gái được, "Không cần, mẹ con đã khỏe rồi."

Anh thở dài, cũng nằm xuống, "Được rồi, ngủ đi."

An An thấy cha không có đuổi cô bé đi, lập tức bò tới giữa hai người, vừa bò còn vừa nói: "Cha, con yêu cha."

Trước đó Giang Nhu và Lê Tiêu chuẩn bị rời khỏi thị trấn, Lâm Mỹ Như cũng không biết nghe được từ đâu rằng bọn họ trở về, cố ý tìm tới.

Trong tay bà ta dắt một đứa bé, lén lút đứng cửa ló đầu nhìn, mùa đông ở quê nhà lạnh lẽo, qua hết năm mấy ngày nay còn rơi tuyết, Giang Nhu và Lê Tiêu luôn trốn ở trong phòng sưởi ấm.

Hai vợ chồng Vương Mẫn Quân trở về, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không quá muốn qua nhà bên cạnh. Cũng bởi vì ngày hôm nay có tuyết, nếu không Lê Tiêu còn định dẫn Giang Nhu các cô tới bờ sông câu cá.

Lê Hân cũng trốn ở trong phòng không ra, chỉ có An An ở bên ngoài một mình quậy. Đứa nhỏ này có lẽ vì từ nhỏ ăn ngon uống tốt, sức khỏe cực kỳ tốt, bình thường rất ít bị bệnh, cô bé muốn đi ra ngoài chơi, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng không ngăn, tùy ý cô bé đi.

Khi Lâm Mỹ Như trốn ở cổng sân lén lút nhìn, An An rất nhanh đã phát hiện, cô nhóc ở bên ngoài nhát gan, nhưng lúc ở trong nhà, ỷ vào cha mẹ đều ở đây, lá gan lại lớn lên, cộc cộc chạy đến cửa, bắt chước dáng vẻ của Lâm Mỹ Như thò đầu ra xem.

Lâm Mỹ như mới vừa thò đầu ra, lại đột nhiên đối diện với một khuôn mặt nhỏ nhắn, trực tiếp sợ hết hồn, "Ôi mẹ ai ——" kêu thành tiếng.

An An cũng sợ hết hồn, nghĩ cũng không nghĩ nghiêng đầu qua gọi trong nhà, "Mẹ ——"

Hai vợ chồng nghe thấy tiếng động, vội đi ra xem, sau đó nhìn thấy Lâm Mỹ Như che n.g.ự.c liên tục vỗ, còn chỉ vào An An cả giận nói: "Cháu cái đứa nhỏ này sao bướng bỉnh như thế, hù c.h.ế.t người."

An An vô tội nhìn người, nghe thấy ở phía sau mẹ gọi mình, xoay người chạy về sau, trốn ở phía sau Giang Nhu.

Giang Nhu xoa tay nhỏ bị đông lạnh của cô bé, đưa tay bao lấy tay cô bé, nhìn về Lâm Mỹ Như ở cửa.

Mấy năm không gặp, Lâm Mỹ Như trông già hơn trong ấn tượng của cô rất nhiều, tóc gần như một nửa đều trở nên hoa râm, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều lên, người cũng gầy đi rất nhiều, cả khuôn mặt đều lõm xuống, có vẻ có chút hung ác cay nghiệt.

Bên cạnh bà ta còn có một đứa bé ba, bốn tuổi đứng đó, dường như cũng không ai giúp đỡ chỉnh đốn, ăn mặc rất lôi thôi, áo bông trên người có vài cái lỗ, bông bên trong đều lòi ra, màu sắc vốn có của áo bông cũng không nhìn ra, mà thấy bẩn thỉu, trên mặt và tay nhỏ đều là nước mũi, những nước mũi kia cũng khô, hình thành những vệt loang lổ.

Cái mũi nhỏ của cậu nhóc còn hít lấy hít để, hít không sạch thì giơ cánh tay chùi đi, lau nước mũi vàng lên mu bàn tay.

An An ở phía sau Giang Nhu thấy vậy, kéo quần mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, nó không vệ sinh."

Bình thường Giang Nhu rất chú ý vệ sinh của An An, nói cho cô bé biết cần rửa

ráy gội đầu, trước khi ăn cơm phải rửa tay… Cô nhóc nghe nhiều nên nhớ kỹ.

Giang Nhu xoa bóp tay nhỏ của cô bé không lên tiếng, không riêng gì đứa nhỏ này lôi thôi, Lâm Mỹ Như cũng rất lôi thôi, trước đây không nói tới bà ta sống như thế nào, nhưng ít ra sửa soạn bản thân gọn gàng, nào giống hiện tại, quần áo trên người đều là đồ cũ, cũng không biết bao lâu không giặt, ống tay áo, măng sét và trước n.g.ự.c đều có vết bẩn.

Lâm Mỹ Như nhìn thấy Lê Tiêu và Giang Nhu đi ra, bỗng chốc giống như không dám nhận, chỉ sững sờ nhìn bọn họ, sau đó phản ứng lại, nhỏ giọng hô một câu, "Lê Tiêu? Giang Nhu?"

Chạm tới tầm mắt lạnh lẽo của Lê Tiêu, ánh mắt co rúm lại, có điều không có rời đi, mà hai tay nắm lấy góc áo, có chút lấy lòng nói: "Mẹ nghe nói các con trở về, nên đến nhìn."


Bình Luận (0)
Comment