Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 403

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Mặc kệ An An quậy thế nào, Lê Tiêu vẫn đưa cô bé đến trường mẫu giáo cùng Giang Nhu, sau đó Lê Tiêu lại đưa Giang Nhu đi trường học, Giang Nhu đã thông qua thi viết nghiên cứu sinh, mấy ngày trước có liên lạc với đàn chị cùng chuyên ngành, đàn chị tìm một vài tài liệu hữu dụng giúp cô, ngày hôm nay khai giảng đưa cho cô.

Trong thời gian sau này, Giang Nhu luôn nghiêm túc cẩn thận chuẩn bị phỏng vấn.

Lê Tiêu cũng bận rộn lên, năm ngoái mảnh đất Ngân Sơn kia đang xây dựng, tuy rằng Lê Tiêu nói với bên ngoài năm nay mở công ty, kỳ thực năm ngoái đã chuẩn bị hết tất cả, đầu năm sau khi tất cả mọi người lại đây, toàn bộ thành viên chủ chốt trong công ty cũng chuyển tới cao ốc trong Ngân Sơn rộng rãi.

Cả tòa cao ốc 33 tầng, bảy tầng bên trên là tổng công ty của Mười hai con giáp, còn có một tầng đưa cho Phó Phi, toàn bộ tầng trệt còn lại đều cho bên ngoài thuê.

Văn phòng Lê Tiêu ở tầng cao nhất, trang trí vô cùng xa hoa, ba mặt trong đó đều là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rực rỡ, văn phòng từ sáng đến tối đều vô cùng sáng sủa, đứng trước cửa sổ sát đất dường như có thể nhìn thấy cảnh sắc cả thành phố.

Phòng làm việc của anh phân khu làm việc, khu tiếp khách khu và khu nghỉ ngơi, khu nghỉ ngơi chính là một căn phòng, bên trong có giường có buồng tắm, lúc trước Giang Nhu cũng chỉ thuận miệng nói, nói sau này nếu như anh mở công ty, có thể thiết kế văn phòng như thế, đến lúc đó cô và An An qua chơi, mệt mỏi còn có thể ngủ một giấc ở bên trong.

Không nghĩ tới Lê Tiêu nghe lọt, còn thật sự bảo người ta làm như thế.

Cuối năm ngoái trang trí xong, trống một hai tháng, sau khi Lê Tiêu bảo người ta xử lý Fomanđehyt thì dẫn người vào.

Lãnh đạo cấp cao trong xưởng phần lớn không đổi, chỉ sửa lại chức danh, bởi vì bây giờ là công ty, phương thức hoạt động không giống nhà xưởng, cần gấp nhân thủ, vì thế gần đây bắt đầu tuyển rất nhiều người, việc này Lê Tiêu giao cho Chu Kiến và người phía dưới xử lý.

Anh thì lại dẫn người họp lập ra con đường phát triển một năm tiếp theo, những chỗ nào cần thay đổi đổi mới, những chỗ nào có thể mở rộng, những thứ này đều phải trải qua mọi người cùng nhau thương thảo.

Vẫn bận đến tháng năm, Giang Nhu phỏng vấn kết thúc, Lê Tiêu mới hơi dễ chịu một chút.

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Giang Nhu sẽ dẫn An An đến tìm anh, vì thế Lê Tiêu muốn làm xong việc sớm, buổi chiều có thể rời đi sớm một chút.

Họp xong Lê Tiêu trở lại văn phòng không bao lâu, phía ngoài cửa đã bị gõ vang, anh lật lên bản vẽ ban thiết kế đưa tới, nói thẳng: "Vào đi." Diêu Thi Lăng ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh, khẽ mỉm cười, cầm tư liệu đi vào.

Sau khi cô ta vào cửa, theo bản năng quét một vòng, nhìn văn phòng trang trí xa hoa, trong lòng nổi lên gợn sóng, lại nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi ở trước bàn làm việc cúi đầu làm việc, trong mắt mang theo mấy phần say mê.

Người đàn ông này không riêng gì bề ngoài còn có năng lực địa vị, không thể nghi ngờ là người xuất sắc.

Diêu Thi Lăng bước từng bước một đến gần, sau khi đến trước bàn làm việc, đưa tư liệu cầm trong tay, "Tổng giám đốc, đây là giám đốc Chu bảo tôi đưa tới."

Lê Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, ừ một tiếng, "Đặt xuống là được rồi."

Sau khi Diêu Thi Lăng đặt tài liệu uống, thấy anh không có động tác khác, suy nghĩ một chút hỏi: "Tổng giám đốc, có còn dặn dò khác hay không?"

"Không có, đi ra ngoài đi."

Lê Tiêu cau mày rút ra một bản vẽ, cảm thấy bức vẽ này có hơi quen.

Diêu Thi Lăng không đi, mà tiến lên một bước tựa ở trên bàn, ngoẹo cổ nhìn anh, môi đỏ hơi giương lên, ánh mắt giống như móc câu.

Lê Tiêu dường như nhận ra được cái gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó nhìn thấy cơ thể người phụ nữ hơi nghiêng tới anh, tay còn tới gần tay anh.

Mặt anh trực tiếp trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Còn có việc à? Không có chuyện gì thì đi ra."

Diêu Thi Lăng không sợ chút nào, còn nở nụ cười, "Tổng giám đốc, anh không biết tôi? Mẹ kế tôi chính là Trang Tinh, lần trước chúng ta gặp nhau ở bệnh viện."

Lê Tiêu nghe cái tên Trang Tinh đã căm ghét, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lẽo, trực tiếp quát lớn nói: "Nghe không hiểu tiếng người à? Đi ra ngoài!"

Hoàn toàn không có ý muốn bấu víu quan hệ với cô ta.


Bình Luận (0)
Comment