Tuy rằng Giang Nhu và Lê Hân đứng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, thế nhưng có thể nghe thấy âm thanh, trong sân truyền đến tiếng gào thét, mắng mỏ của Hà Văn Hoa, tiếng rít gào nhục mạ của người phụ nữ, cùng với tiếng khóc của trẻ con.
Hai vợ chồng quả thật mắng rất khó nghe, sau khi Lê Tiêu đi tới mau chóng che lỗ tai con gái, sợ cô bé học xấu.
Giang Nhu còn tràn đầy phấn khởi nhón chân lên xem, trận vợ chồng đại chiến này kéo dài đến chạng vạng cũng chưa yên tĩnh, lúc bắt đầu Hà Văn Hoa chiếm ưu thế, sau đó người gia đình bên nhà gái đến, mấy người anh họ cùng lại đây, lại đặt Hà Văn Hoa nằm trên đất đánh.
HàVăn Hoa vừa khóc vừa mắng: "Tôi sẽ không bỏ qua cho các người, tôi sẽ không bỏ qua cho các người ——"
Bây giờ vợ anh ta đã vỡ chum thì vỡ vạc, "Ly hôn đừng có mơ, bà đây chính là muốn vu vạ nhà các người cả đời."
Mãi cho đến trời tối cũng không kết thúc, có điều mọi người còn phải về nhà làm cơm ăn. Mọi người lục tục tản đi, Giang Nhu sợ bị Hà Văn Hoa nhìn thấy bọn họ, cảm thấy không ổn, cũng mau chóng lôi kéo Lê Tiêu rời đi.
Có điều tuồng vui này cô xem rất thỏa mãn, còn nhớ lúc trước Hà Văn Hoa bắt nạt Lê Tiêu thế nào, lúc anh ta hại người khác không có nghĩ đến mình sẽ có một ngày như thế.
Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng Lê Tiêu và Giang Nhu đã dẫn An An, Lê Hân rời thị trấn. Trước tiên ngồi xe buýt đến trong thành phố, sau đó chuyển xe lửa đến thành phố bên cạnh, lại ngồi máy bay tới thủ đô.
Lúc ngồi trên xe buýt rời thị trấn, Lê Tiêu vẫn nhìn ra ngoài, chờ khi không nhìn thấy bến xe phía sau, anh mới thu hồi tầm mắt.
Lê Tiêu mím môi, không nhịn được nói: "Đầu năm khi rời thị trấn, chính là ở chỗ vừa nãy anh thấy Vương Đào, dù sao cũng từng là anh em, lúc đó cảm thấy không cần tính toán quá nhiều, còn nghĩ cuối năm nay lại trở về một chuyến, đến lúc đó cùng ăn bữa cơm với bọn họ."
Có lẽ con người tuổi càng lớn lòng càng mềm, Lê Tiêu cũng mềm lòng, khi đó anh nhớ lại thời gian trước đây, tiếc nuối mấy anh em càng chạy càng xa, cho nên nghĩ có thể ở chung vui vẻ thì cứ việc, sau này cơ hội gặp mặt chỉ có thể ít hơn. Lại như khi còn bé, tức giận ầm ĩ mâu thuẫn, ăn bữa cơm là hòa thuận.
Chỉ là làm sao anh cũng không nghĩ đến, người đột nhiên không còn nữa.
Giang Nhu đưa tay ra nắm chặt tay anh.
Lê Tiêu nắm lại, "Kỳ thực nếu nói quá khổ sở thì không, chỉ là mấy ngày trước nhìn thấy người nằm ở nơi đó cảm thấy khó chịu một chút, bây giờ thì tốt rồi, chẳng qua là cảm thấy chuyện đời thay đổi quá nhanh, sợ mình làm chưa đủ tốt."
Nói tới đây, bàn tay nắm thật chặt lòng bàn tay, như là muốn nắm lấy cái gì. Giang Nhu cười với anh, nghiêm túc an ủi: "Anh đã làm rất tốt rồi."
Cô thật sự cảm thấy Lê Tiêu làm tốt hơn rất nhiều người. Con người anh chính là mặt ngoài nhìn lạnh lùng, thực ra tấm lòng rất tốt, trước đây Chu Cường đối xử với anh như vậy, ngoài miệng anh nói lợi hại, kỳ thực người ta vừa mời ăn cơm, anh đã vội qua, Vương Đào có chuyện, Chu Cường gọi điện thoại cho anh, anh không nói hai lời đã đến hỗ trợ, còn có Thường Dũng, lúc trước Thường Dũng đối xử với anh không coi là quá tốt, nhưng sau khi Thường Dũng có chuyện anh vẫn còn qua lại với người ta, thỉnh thoảng cứu tế một chút…
Ngược lại anh là người rất tốt, Giang Nhu nhớ tới tư liệu liên quan tới Lê Tiêu ở đời trước, bạn bè anh đã từng nhắc tới anh, trong miệng không có một câu nào không tốt.
Giang Nhu cũng đột nhiên phát hiện, thực ra mình rất khó mà không thích anh, lúc mới vừa xuyên qua, cô thích vẻ ngoài của anh, sau đó thích cách anh quan tâm gia đình yêu thương con cái, sau này là năng lực của anh cùng với luôn suy nghĩ khắp nơi vì cô, cho tới bây giờ, Giang Nhu cảm thấy hẳn còn phải thêm vào một điểm, đó chính là phẩm hạnh của anh.
Anh đến từ tầng dưới chót xã hội, trên người không khỏi có một vài tính nết và thói quen của người ti tiện, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, thực ra anh còn có một trái tim rất chân thành, khoan dung.
Lê Tiêu không tiếp tục nói nữa, chỉ nắm tay Giang Nhu thật chặt.
Lúc máy bay đến thủ đô, vui vẻ nhất không ai bằng An An, vừa xuống máy bay đã giơ tay muốn ăn vịt nướng, muốn đi chơi.
Có lẽ ở trường mẫu giáo nuôi thành thói quen giơ tay, bây giờ lúc cô bé phát biểu ý kiến đều phải giơ tay cao.
Đáng yêu không thôi.
Giang Nhu cố ý hỏi cô bé có tiền không?
An An nghiêng đầu, "Cha mẹ có tiền."
Lê Tiêu cười khẽ một tiếng, "Đó là tiền của cha mẹ, cũng không phải tiền của con."
An An phồng mặt, xông tới đánh anh, "Cha lại bắt nạt người."
Lê Tiêu trốn qua bên cạnh, "Con học thói quen này từ ai vậy? Sao giờ học được cách đánh người rồi?"
An An hừ một tiếng, xoay lưng không để ý tới anh.