Mùng một tết, trời vừa sáng, Lê Tiêu đã dẫn An An đi ra ngoài quét tuyết, địa thế ở bên biệt thự cao, tuyết khá lớn, cửa chất tuyết thật dày, đề phòng đường trơn, Lê Tiêu không chỉ tự mình cầm chổi quét tuyết, còn kéo con gái tới.
Hai người dọn dẹp sạch sẽ tuyết trên đường nhỏ trong sân, còn có bậc thang dưới mái hiên và tuyết phía ngoài cửa đều quét đi, bận rộn cả buổi sáng, khi trở về An An nóng đến mặt đỏ chót.
Trong nhà không có người nào, năm nay dì không trở về, dì bảo mẫu cũng trở về nhà, chỉ có cả nhà bọn họ, còn quạnh quẽ hơn năm rồi.
Giang Nhu vào nhà bếp hâm nóng đồ ăn tối hôm qua chưa ăn hết, sau đó nấu một nồi sủi cảo và mì gà.
An An vừa vào cửa đã mách lẻo với Giang Nhu, tức giận nói: "Mẹ, cha rất xấu, cha bảo con quét, bản thân lại trốn ở bên cạnh lười biếng."
Lê Tiêu đi ở phía sau nghe vậy nở nụ cười, lấy cái mũ trên đầu xuống, sau đó phủi tuyết trên bả vai, "Cha lười biếng hồi nào? Tuyết trên đường, bên ngoài đều là cha quét."
Bây giờ An An cũng không dễ gạt nữa, "Chỗ đó có to bao nhiêu đâu? Tất cả tuyết trong sân đều là con quét đấy."
Lê Tiêu không nói lời nào, hắng giọng một cái, không hề có tự giác bắt nạt người, còn nghiêm túc nói: "Cha lớn tuổi, đương nhiên không giỏi bằng con."
An An tức giận đến tìm mẹ, "Mẹ, mẹ xem cha kìa."
Giang Nhu bất đắc dĩ liếc nhìn Lê Tiêu: "Bao lớn rồi, nào có ai lừa trẻ con như anh, được rồi, đều rửa tay ăn cơm đi."
An An nhảy nhót tung tăng chạy đến trước bàn nhìn cơm nước một hồi, thấy có món mình thích, vui vẻ vào trong phòng bếp múc mì.
Buổi sáng Chu Kiến lại đây chúc tết, năm nay anh ta không trở về, chủ yếu là không thể quay về, toàn bộ trạm xe lửa bên kia đều bị ngăn lại, anh ta tới khá trễ, sau đó đúng lúc gặp phải chuyện này, người không chen vào được, tàu hỏa cũng giống như ngừng chở, không thể làm gì khác là suốt đêm dẫn theo Chu Hồng tìm cách khác.
Nhưng Uông Nhạn bọn họ về nhà được. Sáng sớm, Uông Nhạn mang đứa con trai nhỏ Chu Thần, cô ấy với mẹ Chu chỉ trông một đứa bé, ăn tết trên xe lửa nhiều người, không dám mang hết hai đứa bé, con trai nhỏ không thể rời mẹ, đành để Chu Hồng theo Chu Kiến trở về muộn mấy ngày.
Nào có biết về trễ mấy ngày lại không về được, năm nay Chu Kiến và Chu Hồng đón tết ở đây, tối hôm qua Lê Tiêu dự định gọi hai cha con Chu Kiến tới đây ăn, Chu Kiến không có tới, dẫn con trai ra bên ngoài xem phim ăn cơm tây, còn đi công viên giải trí chơi một chuyến.
Công viên giải trí đóng cửa nghỉ tết, cũng không biết bên trong có gì vui.
An An giống như bà cụ non lấy đồ ăn đồ uống cho Chu Kiến, Chu Kiến nhìn mà không ngừng hâm mộ, nói với Lê Tiêu: "Vẫn là sinh con gái tốt, hai đứa con trai nhà em gộp lại cũng không chu đáo bằng An An."
Lời này mới vừa nói xong, Chu Hồng đã dẫn bạn chạy tới, "Cha, chú Lê Tiêu——" Trong khu dân cư cũng có không ít hộ gia đình, có vài đứa trẻ không chênh lệch quá nhiều tuổi với Chu Hồng, chơi một lát thì thân, còn có hai đứa con lai, hình như là từ nước ngoài về ăn tết.
Mấy đứa trẻ từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn cầm chim sẻ, ồn ào muốn ăn chim sẻ nướng.
Chu Kiến cũng không nghĩ nhiều, móc ra một cái bật lửa ném cho con trai.
Chu Hồng vừa lấy được bật lửa, xoay người lập tức chạy ra ngoài.
An An nhìn thấy không chịu được, đuổi theo, "Các anh muốn ăn chúng nó sao? Có thể đừng ăn không, trong nhà có gà có vịt, chúng ta không ăn chim có được hay không?"
Chu Hồng rất thương An An, quả thực coi cô bé là em gái ruột, thấy em gái An An nói như vậy, gãi đầu, do dự nói: "Vậy được."
Nhưng có bạn nhỏ không chịu, "Em là ai vậy? Dựa vào cái gì phải nghe lời em?"
An An nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cha ở trong phòng.
Lê Tiêu không quan tâm, sau khi liếc mắt nhìn, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Chu Kiến.
Chu Hồng trấn an em gái: “Để anh khuyên bọn chúng.”
Xoay người khuyên các bạn, có hai người thả con chim sẻ trong tay, nhưng phần lớn cũng không nghe, có một bé trai bá đạo nói: "Anh cứ muốn ăn đấy."
Nói xong chạy ra bên ngoài.
An An nhìn bọn họ đi ra ngoài, vội nói: "Chờ em một lúc, em lấy đồ đổi với các anh."
Nói xong chạy về nhà cầm đồ ăn vặt của mình, ôm một hộp đồ ăn vặt to ra, "Các anh thả chim sẻ, em sẽ cho các anh tất cả những thứ này."
Có mấy người cầm đồ ăn vặt sau đó buông chim sẻ trong tay, nhưng vẫn có mấy người nhìn đồ ăn vặt một cái, lại nhìn chim sẻ một cái, không đổi.
Dường như còn sợ An An quấn quít không tha, quay người lại chạy ra sân, trong miệng còn kêu to: "Con gái đúng là phiền phức."
An An yên lặng trở về trong nhà.