Lê Tiêu nói được là làm được, ngày hôm sau An An về nhà, anh bèn sắp xếp người đưa cô bé tới nước R.
Sau khi đến bên kia, mỗi ngày An An gọi vài video call cho Giang Nhu, mỗi ngày chơi vô cùng vui vẻ. Nhạc Nhạc còn dẫn cô bé cùng đi học, kết thêm vài bạn mới.
Ở nơi đó, cô bé thành người nước ngoài, tất cả mọi người đều muốn chơi với cô bé.
Nhưng không nghe hiểu, Nhạc Nhạc đã học xong một chút ngôn ngữ nước R, miễn cưỡng làm phiên dịch cho cô bé.
—
Bên trong một căn nhà nhỏ rách nát.
Một nhà ba người đang ngồi quanh bàn ăn cơm, ba người đều cúi đầu, không nói câu nào, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đột nhiên, điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông chói tai khiến ba người giật nảy mình.
Người đàn ông do dự, đứng lên nhận lấy, anh ta không có mở miệng nói chuyện, chỉ là thở hơi gấp gáp, giống như đang sợ sệt cái gì đó.
Trong điện thoại, người nọ nghe thấy tiếng hít thở của anh ta, chủ động mở miệng nói: "Là gia đình của Chu Đan Đan sao? Chào anh, tôi muốn làm một vụ giao dịch với các anh…"
Đối phương không có quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra mục đích của mình ở trong điện thoại, nói anh ta đồng ý bỏ tiền sửa mặt cho con gái bọn họ, sau khi mọi chuyện xảy ra còn biếu tặng bọn họ một khoản tiền để cho bọn họ sinh sống thật tốt, chỉ cần bọn họ đứng ra tố cáo chuyện nhà họ Văn.
Người đàn ông nghe nói như thế, con mắt c.h.ế.t lặng trên mặt giật giật, nhưng không có tin, chỉ trầm mặc sau đó nói: "Xin lỗi, gia đình chúng tôi đã không chịu nổi dày vò nữa, chúng tôi chỉ muốn sinh sống thật tốt."
Đối phương như là nghe không hiểu, "Tôi chuyển vào tài khoản của anh một trăm ngàn đồng, sau đó cứ đưa con gái anh ra nước ngoài trị liệu, gia đình các anh chỉ cần đứng ra làm chứng là được, anh cân nhắc cẩn thận, hai ngày sau tôi lại liên hệ với anh."
Người đàn ông sửng sốt một chút, anh ta nhìn điện thoại một lúc, nhíu mày, sau khi trở lại trên bàn cơm, người phụ nữ trung niên bên cạnh hỏi anh ta làm sao vậy? Người đàn ông nhìn cô ta một cái, sau đó nói chuyện vừa nãy trong điện thoại với cô ta.
Người phụ nữ vừa nghe vậy, lập tức rơi nước mắt đầy mặt, nghĩ cũng không nghĩ đã nói: "Nghe anh ta, chúng ta hợp tác, dù có tệ thì còn có thể tệ hơn bây giờ sao? Dù cho em c.h.ế.t cũng muốn thằng súc sinh đó chôn cùng."
Cô con gái vẫn cúi đầu yên lặng ăn cơm, siết thật chặt đôi đũa trong tay, cô bé dùng tiếng nói đã khàn nói: "Cha, đồng ý với chú ấy đi, cho dù không có tiền con cũng đồng ý, con muốn giành lại công bằng cho mình."
Người đàn ông nhìn gương mặt xấu xí bị ăn mòn của con gái, trong lòng quặn đau một trận, đỏ mắt đáp một tiếng được.
Nửa tháng sau, một sáng nọ Lê Tiêu đột nhiên muốn xem tin tức của thành phố S, xem một lúc, Giang Nhu nhìn thấy một tin tức liên quan tới cửa khách sạn năm sao bị giội phân.
Cửa khách sạn còn bị treo lên biểu ngữ "Con trai nuôi Văn Bắc Đàm ép anh cả, hại c.h.ế.t em ba, bây giờ dung túng con trai hủy dung mạo người ta, vô liêm sỉ đến cực điểm"; "Lương tâm của Văn Bắc Đàm không đau sao".
Vài biểu ngữ dài lằng ngoằng, nền đỏ chữ trắng, chữ phía trên vô cùng dễ thấy, còn có phóng viên lại đây phỏng vấn, một cô gái có khuôn mặt vô cùng đáng sợ giơ tấm bảng gào khóc ở trước ống kính, "Cháu tên Chu Đan Đan, vốn là học sinh của trường trung học số ba, con trai của ông chủ khách sạn này Văn Hải Ba nói thích cháu, sau đó cháu không đồng ý, cậu ta lại tạt axit vào mặt cháu, hủy dung mạo của cháu, cha mẹ cháu tới cửa đòi lẽ phải, nhà bọn họ vận dụng quan hệ đè ép chuyện này xuống, còn khiến cha mẹ cháu mất việc làm, làm cho cả gia đình chúng cháu không sống nổi…"
Cô gái giơ tấm bảng trong tay lên, lớn tiếng nói: "Đây chính là cháu trai nhà họ Văn - Văn Hải Ba."
Sau đó lại lật ngược lại nâng lên, "Đây là Văn Bắc Đàm, ông ta không chỉ dung túng con trai, ông ta còn là hung thủ g.i.ế.c người, ông ta hại c.h.ế.t em trai ông ta, cướp hết tất cả mọi thứ trong nhà cha nuôi, cha cháu vẫn lén lút theo dõi ông ta, ngài Văn Lam Sơn, ông cứ muốn bao che hung thủ hại c.h.ế.t con trai của ông sao…"
TV không có che lại, Giang Nhu cũng không biết Lê Tiêu làm sao làm được, đang muốn xem nữa, hình ảnh trên ti vi đột nhiên tối sầm.
Thoáng chốc không nhịn được lo lắng, "Bọn họ không sao chứ?"
Cảm thấy Lê Tiêu thật to gan, lại dám làm thẳng mặt như thế.
Lê Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Sẽ không sao, anh đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Ngày hôm sau, Giang Nhu lại nghe Lê Tiêu nói, mình tìm một đám côn đồ cắc ké theo một nhà ba người đến khách sạn nhà họ Văn nâng bảng kháng nghị.