Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 433

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

An An càng vui vẻ, thời gian hai tháng, cô bé đã quên chuyện không vui trước đây, nghe thấy tên Văn Hải Ba, cô bé cũng không có sợ sệt như trước, chỉ hỏi một câu, "Có thật không ạ?"

Giang Nhu liếc nhìn Lê Tiêu ở bên cạnh, "Hình như gia đình cậu ta có chuyện, rời đi rồi, sau này hẳn là sẽ không lại trở về nữa."

An An cảm thấy đây thực sự là một tin tức tốt.

Thứ hai, cô bé cắp sách lên lưng đi học, sau đó lại vui vẻ giống như trước đây.

Buổi tối Giang Nhu cũng bắt chước An An viết nhật ký ——

Ngày 5 tháng 5 năm 2008, An An lại trở về sân trường một lần nữa, trên mặt khôi phục nụ cười, tương lai của cô bé vẫn tràn ngập sự không chắc chắn, nhưng tôi và cha con bé nhất định sẽ dùng hết khả năng bảo vệ tốt con bé.

Con bé là bảo bối của chúng tôi, chúng tôi hi vọng con bé lớn lên trong tình yêu và ấm áp.

Còn chưa viết xong, Lê Tiêu đã từ phía sau ôm lấy cô, liếc mắt một cái sau đó không nhịn được cười, "Có buồn nôn không? Còn bảo bối của chúng tôi?"

Giang Nhu buồn bực khép lại cuốn sổ, lấy cùi chỏ thụi anh, "Anh thật đáng ghét, không cho xem."

Lúc nghỉ hè, Lê Hân từ nước ngoài trở về.

Cô ấy cắt đi mái tóc dài, trở nên phù hợp gọn gàng hơn, lộ ra gương mặt càng thêm tinh xảo đẹp đẽ, cũng thêm chút mạnh mẽ và sắc bén.

Ban đầu Giang Nhu không phát hiện điều kỳ lạ, vẫn là An An hiếu kỳ hỏi: "Dượng của cháu đâu? Dượng có mang quà cho cháu không?"

Động tác lục hành lý của Lê Hân dừng một chút, sau đó rất nhanh khôi phục lại yên lặng, "Chia tay rồi, sau này không còn dượng, không cho gọi như vậy nữa."

Giang Nhu ngẩn người, thu hồi cái váy trong tay, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, "Đang yên đang làm sao lại chia tay?" Cô có biết, Lê Hân và Quý Vũ yêu nhau mấy năm, trước đây Quý Vũ ở nước ngoài, cô ấy ở trong nước, sau này năm tư cô ấy ra nước ngoài, Quý Vũ lại trở về.

Bây giờ hai người không dễ gì đều ở trong nước, Giang Nhu cũng lén lút chuẩn bị đồ cưới kỹ càng cho Lê Hân, nghĩ cuối năm nay e là có thể kết hôn, có thế nào cũng không nghĩ đến lại chia tay vào lúc này.

Ngược lại Lê Hân không có che giấu Giang Nhu, nói thẳng: "Mẹ anh ấy không

đồng ý, chọn một cô gái môn đăng hộ đối cho anh ấy, em thấy anh ấy hình như rất khó khăn, nên chủ động đề xuất chia tay."

Cô ấy cũng rất tiếc nuối mối tình này, năm ấy cô lên năm ba đại học, Quý Vũ trở về tham gia tụ họp bạn bè cấp ba, sau đó tìm cô ấy nói là cố ý trở về tìm cô ấy, hỏi cô ấy có muốn đối tượng hay chưa? Nếu chưa thì có thể cân nhắc cậu ấy hay không?

Sau đó cô ấy đồng ý, bởi vì ở trên người cậu, cô ấy cảm nhận được cảm giác được người yêu thương, được người ta quan tâm, điều này làm cho cô ấy rất có cảm giác an toàn.

Chỉ là hiện tại cô ấy phát hiện, hình như mình không hiểu rõ Quý Vũ cho lắm, Quý Vũ rất tốt, nhưng cậu không chỉ đối tốt với cô ấy, mà cũng rất tốt với người khác, người thích cậu quá nhiều.

Còn có một điều cô ấy không nói với Giang Nhu, quãng thời gian trước mẹ Quý Vũ tới tìm mình, đối phương hỏi thăm được mình từng bị bán cho một lão già, hỏi cô ấy còn là xử nữ không? Mẹ của cậu còn hỏi, lúc trước khi Triệu Vân phản bội nhà bọn họ, chị gái và anh rể cô ấy có phải đã sớm biết không?

Chị gái đã từng nói với cô ấy, cô ấy không cần tự ti, cô ấy là một cô gái xuất sắc, không cần vì ánh mắt thiển cận của người khác mà hoài nghi bản thân mình, vì thế khi đó, Lê Hân đã biết, cô ấy và Quý Vũ không có kết quả.

Cô ấy không dám nói lời này với chị gái và anh rể, sợ bọn họ khó chịu, bởi vì cô ấy biết, chị gái và anh rể rất thương cô ấy.

Cô ấy thoải mái nở nụ cười, "Em không sao, đã sớm nghĩ thông suốt, có lẽ đây chính là có duyên không phận."

Nói xong đùa giỡn nói với Lê Tiêu: "Anh rể, công ty của các anh nếu có thanh niên tuấn kiệt, nhớ để ý giúp em nhé."

Lê Tiêu bưng món ăn đi ra từ trong phòng bếp, "Chuyện nhỏ, anh rể bảo đảm tìm giúp em một người tốt hơn."

Giang Nhu cũng không nói thêm gì, dưới cái nhìn của cô, nam nữ quen nhau, chia tay đều là chuyện rất bình thường, an ủi: "Sớm biết không thích hợp cũng tốt, sau này đỡ phải hối hận cũng không kịp, cũ không đi thì mới không đến, sau này sẽ tốt hơn."

Chỉ là Giang Nhu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, không lâu sau, Kim Đại Hữu biết việc này, bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi Lê Hân.


Bình Luận (0)
Comment