Vẫn là Lê Tiêu quả quyết nói: "Không có, mơ đều là ngược lại, con chỉ mơ thấy ác mộng thôi, ngủ tiếp một lúc đi, tỉnh lại là tốt rồi."
An An gật đầu, xem như là tiếp nhận lời giải thích này, "Được rồi."
Lần này về nhà không có đi con đường tới tỉnh bên cạnh, mà đổi xe ở thành thị trong tỉnh nhà.
Sau khi đến thành phố của tỉnh nhà, trên đường dừng lại ba ngày.
Đầu tiên là nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau Giang Nhu và An An nói ra ngoài làm ít chuyện, bảo cô bé ngoan ngoãn ở khách sạn với dì, mình và Lê Tiêu đi ra ngoài.
Lê Tiêu ý thức được cái gì, không hỏi nhiều, chỉ cùng cô lái xe tới rất nhiều trạm, xuống xe ở trên đường phố khá cũ của một trung tâm thành phố, sau đó lại đi qua đoạn đường đó với cô, tới cửa khu dân cư bình thường sau cùng.
Giang Nhu đúng yên thật lâu ở cửa khu dân cư, Lê Tiêu thấy cô không động, tiến lên một bước nắm chặt tay cô.
Giang Nhu nghiêng đầu nhìn anh, sau đó không nói gì, dẫn anh đi vào.
Đi vào, những ký ức đã từng mơ hồ từng chút trở nên rõ ràng, khi còn bé cô lớn lên ở đây, vẫn ở đến 20 tuổi, sau đó anh trai kiếm được tiền, mua một căn nhà thương mại cho gia đình, cả nhà bọn họ mới chuyển đi.
Chỉ là ấn tượng liên quan tới nhà ở nơi sâu nhất trong ký ức đều ở đây.
Giang Nhu tìm được căn nhà trong ký ức, cô ngẩng đầu nhìn, nhà cũ sáu tầng, nhà cô ở lầu ba.
Giống như đúc căn nhà trong ấn tượng, đến chậu cây cảnh trước bệ cửa sổ cũng giống.
Giang Nhu đột nhiên có hơi không dám tiến lên, cô rất sợ nhìn thấy một người giống mình như đúc.
Đúng lúc này, Giang Nhu đột nhiên nghe thấy một tiếng "Giang Phong ——"
Sau đó nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi kéo hành lý đi về phía này, cô gái đằng sau ăn mặc thời thượng, một tay bung dù một tay ăn kem, còn nói với chàng trai phía trước: "Anh đi chậm một chút."
Chàng trai tức giận nói: "Tổ tông, anh đã đi rất chậm rồi."
Giang Nhu trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Nam nữ trẻ tuổi rất giống anh trai chị dâu trong ký ức của cô, chỉ có điều trẻ hơn rất nhiều, một năm này anh trai cắt kiểu tóc đầu xù dài, cái mái vừa dày vừa nhiều, chị dâu mặc áo hai dây và quần đùi, bên ngoài trùm sơ mi hoa.
Giang Nhu có ấn tượng với việc này, lúc trước lần đầu tiên chị dâu cô tới nhà bọn họ, chính là mặc như vậy, mẹ của cô ở ngoài không nói gì, nhưng sau lưng lại nói mặc quá ít.
Lúc hai người đi ngang qua bên cạnh bọn họ, còn nghiêng đầu qua hiếu kỳ nhìn, đặc biệt là chị dâu cô, sau khi nhìn thấy Lê Tiêu ánh mắt sáng lên, còn không nghiêm chỉnh huýt sáo một cái.
Giang Phong đi ở bên cạnh, mặt cũng tái đi, dữ dằn nói: "Đi thôi." Đi xa rồi, Giang Nhu còn có thể nghe thấy tiếng oán giận của chị dâu cô, "Dữ cái gì mà dữ? Đừng cho là em không thấy, vừa nãy anh nhìn chằm chằm chân của cô gái xinh đẹp đó."
Giang Nhu nhìn bóng lưng của hai người, trái tim lạnh lẽo từng cơn.
Trước khi hai người sắp lên cầu thang, đột nhiên không nhịn được lên tiếng, "À?"
Hai người nghe thấy tiếng, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn.
Giang Nhu đối diện với tầm mắt nghi hoặc của bọn họ, không để ý tới Lê Tiêu ở bên cạnh, hỏi: "Tôi muốn hỏi thăm một người, hai người biết Giang Nhu không?"
Có thể là Giang Nhu và Lê Tiêu quá đẹp, Giang Phong cũng không có suy nghĩ nhiều, lắc đầu, có lòng tốt nói: "Tôi ở khu dân cư này đã mười năm, chưa từng nghe nói Giang Nhu gì đó."
Giang Nhu sửng sốt một chút, "Không có sao?"
Vừa nãy cô cũng chỉ tùy tiện hỏi thử, nghĩ với sự hiểu biết của mình, cô có thể dựa vào danh nghĩa bạn học của mẹ, tiếp cận "mình" ở thế giới này.
"A, được, cảm ơn."
Giang Phong gật đầu với cô, xoay người xách vali lên, chỉ có điều sau khi đi được hai bậc, anh ấy không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Chẳng biết vì sao, anh ấy có một cảm giác thân thiết không tên với người phụ nữ kia.
Giang Nhu chú ý tới ánh mắt của anh ấy, cũng nhìn về phía anh ấy, mũi không nhịn được đau xót.
Giang Phong xin lỗi thu tầm mắt lại, xoay người lên lầu.
Lê Tiêu đứng bên cạnh Giang Nhu một lúc, Giang Nhu thất lạc cúi đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lê Tiêu không nhúc nhích, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Nhu, hỏi cô: "Ở tầng mấy?"
Giang Nhu nghiêng đầu nhìn anh, Lê Tiêu cũng nhìn cô, anh không nói gì, nhưng cũng như đã nói hết tất cả.
Giang Nhu mím môi, "Lầu ba."
Sau đó Lê Tiêu nắm tay cô lên lầu.
Hai người đi trên cầu thang xi măng, lầu ba chỉ có một hộ, lúc đến cửa, cửa không có khóa kỹ, có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt ồn ào bên trong.
Giang Nhu đứng không dám động, vẫn là Lê Tiêu tiến lên một bước gõ cửa.
Rất nhanh có người tới mở cửa, mẹ Giang nở nụ cười trên mặt, sau khi nhìn thấy Lê Tiêu và Giang Nhu ở cửa, nụ cười trên mặt cũng không biến mất, trong mắt còn lóe qua một chút kinh diễm, có lẽ là xưa nay chưa từng thấy nam nữ nào có vẻ ngoài đẹp như thế, cảm thấy còn đẹp hơn ngôi sao trên ti vi.