Lê Hân và Kim Đại Hữu đi ra ngoài, Kim Đại Hữu trực tiếp hưng phấn ôm ngang người lên chạy tới phía trước.
Lê Hân sợ đến mức vội ôm cổ anh, "Anh phát điên cái gì? Tôi chỉ mượn anh từ chối người ta mà thôi."
"Bây giờ anh điếc rồi, không nghe thấy, anh chỉ biết anh là bạn trai em."
"Cút!"
Quan hệ của hai người thoáng chốc hạ xuống, Kim Đại Hữu lại dùng tiền tiết kiệm nhiều năm mua căn nhà bên cạnh sở hành chính của Lê Hân, còn nhờ chị dâu anh tìm người trang trí giúp, không mượn một xu, tất cả đều là của anh.
Lê Hân còn lo lắng anh không đủ tiền, nào biết anh lại đưa hai quyển số tiết kiệm cho cô, nhìn con số phía trên, Lê Hân trầm mặc, "Không phải anh đang đi học à? Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Chơi cổ phiếu, anh lo lắng em đợi không kịp nên muốn kiếm nhiều tiền chút."
"…"
Lê Hân tức giận muốn đánh anh, ai không đợi kịp?
Anh nghỉ cũng không dài, ngoại trừ thời gian trên đường, ở đây chỉ mấy ngày, mua nhà xong anh phải đi rồi.
Lần này, Lê Hân đưa anh tới sân bay.
Ở sân bay, Lê Hân đột nhiên không nhịn được hỏi: "Khi đó không phải anh có cô gái mình thích sao? Sao đang yên đang lành tự nhiên theo đuổi em?"
Kim Đại Hữu nghe nói như thế, khó hiểu nhìn cô, "Anh có cô gái mình thích hồi nào? Người anh thích không phải vẫn luôn là em à?"
Lê Hân kinh ngạc.
Kim Đại Hữu nhìn vẻ mặt cô, giống như hiểu ra cái gì, muốn hỏi lại, nhưng đến lúc đăng ký, không thể không đi.
Chỉ có điều sau khi đến trường, vẫn là không nhịn được gọi video cho Lê Hân, hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lê Hân cũng không che giấu anh, nói hiểu lầm lúc trước.
Kim Đại Hữu nghe thấy mặt đều đen, "Đệt, lúc trước ông đây bảo bọn họ đừng đùa giỡn, bọn họ không nghe." "Thực sự hại ông đây khổ mà, ông đây ròng rã yêu em sáu năm, hiện tại mới theo đuổi tới tay."
"…"
Lê Hân đầu dây bên kia, không thể tin nổi mở to hai mắt.
"Lúc trước bọn họ hỏi ông đây thích kiểu con gái nào? Anh nói thích người cười xinh đẹp, bọn họ lại tưởng là hoa khôi khoa bọn anh, đều cảm thấy cô ta cười rất đẹp, mẹ kiếp, thế nhưng ông đây nói về em mà."
Năm ấy Lê Hân lên lớp 12, anh đến tỉnh G thăm anh Lê Tiêu, có buổi chiều nọ, Lê Hân và An An chơi ở trên sô pha, anh không cẩn thận chọc người ta tức giận, dỗ rất lâu mới khiến cô cười vang, lúc đó anh lập tức cảm thấy dáng vẻ cô cười lên thật là đẹp, tim đập rất nhanh.
Khi đó anh còn không hiểu cái gì gọi là thích, chỉ là cứ không nhịn được muốn lén lút nhìn cô, muốn nói chuyện với cô, sau đó biết rồi, chỉ là anh biết mình không có gì cả, không xứng với cô gái tốt như vậy, cho nên muốn chờ một lúc, chờ anh có tiền, anh lại theo đuổi cô.
Chỉ là không nghĩ tới cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Bây giờ nghe lời này, anh phát hiện, trước đây Lê Hân cũng không phải không có cảm giác với anh.
Kim Đại Hữu cắn răng nghiến lợi nói: "Trước tiên không nói nữa, anh đi mắng mấy thằng cháu đó một lát đây."
Cơn giận này anh không nuốt vào được, cũng bởi vì mấy tên khốn kiếp kia, bạn gái anh quen người khác đến mấy năm, anh chỉ có thể ở một bên nhìn.
Lê Hân dở khóc dở cười cúp điện thoại.
Cô cũng không phải tức giận, tuy rằng hai người bọn họ bỏ lỡ đến mấy năm, nhưng lại như chị gái nói, mọi người đều là người bình thường, cũng không ai biết con đường tương lai thế nào, dựa vào bản tâm làm việc là được.
Có lẽ ban đầu cho dù cô ở bên Kim Đại Hữu, cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió, chính là bởi vì có nhiều năm bỏ lỡ như vậy, bây giờ bọn họ mới có thể càng thêm quý trọng lẫn nhau.
Một năm sau, Kim Đại Hữu trở về nước, hai người làm lễ cưới. .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Thực ra Lê Hân không muốn kết hôn nhanh như vậy, cô rất hưởng thụ thời gian hai người yêu đương, Kim Đại Hữu rất tốt với cô, dường như có cầu tất ứng, còn mỗi ngày nấu đồ ăn ngon cho cô.
Tật xấu duy nhất chính là cái miệng không biết kiềm chế, Lê Hân là luật sư, có lúc cũng nói không lại anh, sau đó dứt khoát học theo chị cô, trực tiếp ra tay đánh người.
Có lẽ bởi vì tuổi thơ của hai người cũng không quá tốt đẹp, bọn họ rất quan tâm gia đình nhỏ của mình, bố trí căn nhà rất ấm áp, cho dù sau này kiếm được rất nhiều tiền, hai người đều vẫn ở trong căn nhà đầu tiên này, trong nhà không thuê bảo mẫu, không muốn để cho người khác lại đây quấy rầy cuộc sống của bọn họ.
Sau khi kết hôn, Lê Hân cảm thấy mình là người rất người may mắn, nửa đời trước cô gặp chị gái anh rể, nửa đời sau cô cùng đi bên Kim Đại Hữu, anh cho cô một mái nhà chân chính.