An An ở trong phòng bệnh ngồi với dì một lúc, sau đó phát hiện, nụ cười trên mặt dì chưa từng hạ xuống, đặc biệt là ánh mắt rơi vào trên người ba cha con ở cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Sự dịu dàng này cô không thể quen thuộc hơn, bình thường mẹ chính là nhìn cha như thế.
Cô đột nhiên nhớ lại dì trước đây. Lúc trước tuy rằng dì cũng cười, nhưng nụ cười ấy đều mang theo một cảm giác kiềm chế, đặc biệt là ở bên ngoài, vẫn khiến cho người ta có một cảm giác xa cách nhàn nhạt.
Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu lắm, cho rằng tính tình dì như vậy, nhưng sau đó không biết bắt đầu từ lúc nào, dì trở nên thích cười, cho dù là ở bên ngoài, cũng sẽ cười rất vui vẻ.
Mẹ nói với cô chuyện giữa dì và chú Đại Hữu, nói xong còn bổ sung một câu, có chuyện gì cứ nói rõ ràng, chớ học dì con, ngốc nghếch chỉ biết giấu trong lòng, cuối cùng chịu tội vẫn là chính mình.
Khi đó cô cảm thấy mẹ nói rất đúng, vì thế sau này có chuyện gì, đều sẽ nói với cha mẹ.
Rời khỏi phòng bệnh của dì, An An lập tức đi tìm Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc nói hôm nay nhà cậu có khách, có thể sẽ có hơi ồn, bèn hẹn tới thư viện đọc sách, sau đó buổi trưa thuận tiện ăn ở bên ngoài. Gần đây trung tâm mua sắm trong trung tâm thành phố mới mở một tiệm cơm Tây, nghe nói ăn rất ngon.
An An nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý, sau đó trực tiếp bắt xe tới thư viện. Khi cô đến, Nhạc Nhạc đã sớm tới, còn chiếm một vị trí giúp cô.
Cậu ngồi ở chỗ gần cửa sổ, chàng trai 17 tuổi, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mặt mày mang theo khí thế trầm ổn ít có ở tuổi cậu. Tuy rằng chỉ mặc một bộ sơ mi trắng và quần đen dài, nhưng cũng trở thành tiểu điểm trong cả phòng đọc sách.
An An nghe cha nói thân thể cha Nhạc Nhạc không tốt, mấy năm qua đã bắt đầu để Nhạc Nhạc tiếp nhận chuyện của công ty, cha còn bảo cô chăm chỉ hơn, tranh thủ đánh bại Nhạc Nhạc.
Cô cảm thấy cha cả nghĩ quá, chỉ thích cô học tập, sau này cô muốn làm nhà khoa học.
Cho nên cô khuyên cha lại sinh thêm một đứa, trái lại cha có ý nghĩ đó, có điều mẹ kiên quyết không đồng ý, nói mẹ đã lớn tuổi như thế, sinh một đứa nữa quá mất mặt.
An An còn chưa tới gần, đã nhìn thấy hai nữ sinh xấu hổ đi về phía Nhạc Nhạc, một nữ sinh trong đó đỏ mặt hỏi xin wechat của cậu.
Nhạc Nhạc khách sáo xa cách từ chối.
Hai nữ sinh buồn bã rời đi. Các cô ấy đi rồi, lộ ra An An đứng ở phía sau. Nhìn thấy An An, Nhạc Nhạc lập tức nở nụ cười, giọng nói cũng dịu dàng một chút, "Tới nhanh vậy hả?"
An An sửng sốt một chút, bởi vì vừa nãy đứng gần, cô rõ ràng cảm nhận được cảm giác lạnh lùng chen lẫn trong sự khách sáo, xa cách của Nhạc Nhạc, so với dáng vẻ dịu dàng bây giờ như hai người.
Trước đây cô đã nghe Trân Trân Cầm Cầm nhắc, các cô ấy nói Du Bá Khanh chỉ có ở trước mặt cô mới dễ nói chuyện, người khác nói chuyện với cậu, cậu đều không quan tâm.
Lúc đó An An còn giải thích với các cô ấy, nói Nhạc Nhạc là người chậm nhiệt, có thể là bởi vì không quen, thực ra con người cực kỳ tốt.
Khi đó Trân Trân và Cầm Cầm nói thế nào nhỉ? À, nói cô tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Tức giận đến mức An An đuổi theo các cô ấy đòi đánh, cảm thấy các cô ấy thực sự là xem quá nhiều sách đồi bại rồi.
An An ngồi đối diện Nhạc Nhạc, đang chuẩn bị mở cặp sách của mình thì nhìn thấy Nhạc Nhạc lấy ra một chiếc túi đáng yêu.
An An vừa nhìn đã nở nụ cười, biết cậu mang theo đồ ăn cho cô.
Quả nhiên, sau khi Nhạc Nhạc mở ra nhìn một cái, có mấy hộp đồ ăn, trong mỗi hộp đồ ăn đều đựng các món ăn tinh xảo.
An An cầm lấy một miếng sushi trứng cá muối ăn thử một miếng, lập tức thỏa mãn nheo mắt lại, sau đó liên tục gật đầu với cậu, nhỏ giọng nói: "Ăn ngon."
Nhạc Nhạc cũng cười, "Đều là của em, từ từ ăn."
An An vừa ăn vừa nhỏ giọng nói với cậu chuyện tối hôm qua dì mình sinh một em gái, sau đó vui vẻ nói: "Như vậy, em đã có hai em gái."
Sợ cậu quên một người khác là ai, nhắc nhở: "Một em gái khác là Miên Miên, trước đây từng nhắc với anh, Miên Miên rất lợi hại, quãng thời gian trước thi hát còn được giải thưởng, em ấy còn nói sau này lớn lên muốn làm ngôi sao lớn."
Nhạc Nhạc nhìn cô cười, vẻ mặt đầy cưng chiều, "Em cũng rất lợi hại, lần này thi tháng hạng nhất môn vật lý."
An An lắc đầu một cái, "Còn chưa đủ, nửa cuối năm thi vật lý thi em phải giành được thứ tự."
"Em nhất định có thể."
An An dùng sức gật đầu, "Em sẽ cố."