Cô nhóc ngẩng đầu lên, con mắt chờ mong nhìn cô, "Có thật không ạ?"
Giang Nhu nghiêm túc gật đầu, "Thật chứ, ở trường học phải ngoan ngoãn nghe lời của cô giáo, buổi chiều mẹ sẽ đến, buổi tối làm đồ ăn ngon cho con, có được hay không?"
Tuy rằng cô nhóc vẫn luyến tiếc, nhưng cũng dùng sức gật đầu, còn vẫy tay, "Vậy tạm biệt mẹ ạ."
"Vào đi."
Cô nhóc đi cẩn thận đi từng bước vào vườn trẻ.
Giang Nhu không có về nhà luôn, mà đi dạo trên đường một chút, mua hai bộ quần áo mới cho đứa nhỏ, không có mua váy nhỏ, mà mua áo ngắn tay và quần lửng, cô cảm thấy bé gái ở trường mẫu giáo mặc váy thì không tốt lắm.
Mua xong quần áo, lại đi dạo tiệm giày một chút, mua một đôi giày trắng và dép, sau khi ra ngoài còn mua mấy dây cột tóc màu hồng ở tiệm phụ kiện bên cạnh.
Cuối cùng tìm được chợ bán thức ăn, mua thịt và rau dưa.
Về đến nhà, đã hơn mười giờ sáng, Giang Nhu giặt chung quần áo mới và quần áo thay tối hôm qua, tiếp theo lại quét dọn trong nhà một lần. . truyện ngôn tình
Buổi chiều Giang Nhu nói được là làm được, tới trường mẫu giáo đón đứa nhỏ.
Cô nhóc nhìn thấy Giang Nhu đứng ở cửa, vô cùng vui vẻ, còn nghiêng đầu qua khoe với các bạn nói: "Đó là mẹ tớ."
Thế giới của những người bạn nhỏ đều rất đơn giản, nhìn thấy Giang Nhu, cũng không nhịn được khen ngợi, "Mẹ cậu thật đẹp."
"Oa, thì ra cậu cũng có mẹ."
"Tại sao trước đây mẹ cậu không tới đón cậu?"
Cô nhóc ưỡn cao n.g.ự.c nhỏ, "Tớ có mẹ mà, trước kia là do mẹ tớ quá bận rộn, vì thế không tới đón tớ được, nhưng tớ có thể tự về, tớ biết đường."
"Mau nhìn, mẹ cậu cười kìa."
"Mẹ cậu thật là đẹp, mặt mũi thật giống cậu."
Cô nhóc cười càng vui vẻ.
Lúc Giang Nhu nhận đứa nhỏ từ trong tay cô giáo, khách sáo cười nói: "Làm phiền cô giáo rồi."
Cô giáo trẻ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không có gì."
Dừng một chút, sau đó bổ sung: "Sau này cô nên tới đón đứa nhỏ nhiều hơn, tôi thấy bình thường con bé không có ai đón."
Giang Nhu gật đầu, "Trước đây quá bận rộn không chăm sóc cho con bé được, sau này sẽ không."
Sau đó cúi đầu nói với cô nhóc: "Nói tạm biệt cô giáo đi con." Cô nhóc vui vẻ vẩy tay, âm thanh trong vắt nói: "Chào cô giáo ạ."
Vẻ mặt cô giáo nhu hòa một chút.
Cô nhóc nắm tay Giang Nhu, đi đường còn nhảy nhót, cô bé nghiêng đầu nhìn Giang Nhu, cười nói: "Mẹ, ngày hôm nay con siêu vui."
"Thật sao? Ngày hôm nay mẹ cũng rất vui."
"Quá tốt rồi."
Buổi tối Giang Nhu nấu sườn xào chua ngọt, khoai tây miếng và canh thịt với rau nấm.
Cô nhóc ăn rất nhiều, cuối cùng ngẩng mặt lên cười ngọt ngào với Giang Nhu, "Mẹ, ăn thật ngon."
Giang Nhu cũng cười.
Mấy ngày sau đó, Giang Nhu vừa chăm sóc đứa nhỏ, vừa lén hỏi thăm tình huống của thế giới này.
Có điều chưa kịp đợi cô hỏi thăm ra bao nhiêu, chiều ngày thứ tư, nam chủ nhân của gia đình này đã trở lại.
Ngày đó vừa lúc là thứ Sáu, sau khi Giang Nhu đón đứa nhỏ thì trực tiếp dẫn cô bé ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn xong đi dạo phố một chút, thuận tiện mua đồ chơi nhỏ cho cô bé.
Dọc theo đường đi cô bé ôm không nỡ buông tay.
Lúc đến nhà cửa, thím hàng xóm thấy các cô trở về, cười nói: "Sao giờ mới về? Chồng cháu vừa mới trở về, còn vội vàng đi ra ngoài tìm các cháu đấy."
"…"
Trong lòng Giang Nhu bất ngờ, sau khi hỏi thăm thím một chút, bèn dẫn theo đứa nhỏ lòng dạ không yên trở về nhà.
Mở cổng sân ra, sau đó nhìn thấy hành lý vứt trong sân.
Cô nhóc ngược lại rất vui vẻ, "Cha đã về rồi, con rất nhớ cha."
Giang Nhu không cười nổi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải đối mặt với chồng của thân thể này, trong cơn đau đầu, vẫn đi mở cửa, sau đó quay lại sân cầm hành lý tùy ý vứt trong đó.
Cô mới vừa cầm túi đen lên thì nghe thấy tiếng nói vui vẻ của cô bé, "Cha ——"
Giang Nhu theo bản năng ngẩng đầu nhìn, sau đó nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, đối diện khuôn mặt của người đàn ông, trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, "Lê Tiêu?"
Theo bản năng hỏi một câu, "Không phải anh đã c.h.ế.t rồi sao?"
Sau đó như là nhìn thấy ma, trực tiếp vứt túi đen cầm trong tay ra ngoài, lớn tiếng gọi cô nhóc: "Tiểu Phượng lại đây."
Người đàn ông đứng ở cửa cũng thấy cô, nghe nói như thế, trực tiếp nguy hiểm nheo mắt lại.