Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 467

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Giang Nhu hoàn toàn không sợ, "Gọi điện thoại đúng không? Ai còn không có điện thoại chứ, Lê Tiêu, đưa điện thoại cho tôi, tôi cũng gọi điện thoại, cô gọi một người, tôi sẽ gọi mười người, xem ai sợ ai?"

"Nếu như chồng cô là lãnh đạo huyện, tôi lập tức báo lên trên, thành phố mặc kệ, tôi sẽ báo lên tỉnh, tỉnh mặc kệ, tôi lại báo lên trung ương, những số điện thoại đường dây nóng của thị trưởng, tỉnh trưởng, giám sát bộ ngành tôi đều biết, tôi còn không tin, quốc gia chúng ta đã xây dựng đất nước nhiều năm như vậy, còn có nhiều ngưu quỷ xà thần như thế, cô có bản lĩnh thì tìm người đến, tới một người tôi báo cáo một người, cũng coi như là cống hiến xây dựng chủ nghĩa xã hội quốc gia chúng ta."

Lê Tiêu nghe nói như thế, nói một câu với người trong điện thoại, tiếp đó tắt đi, sau đó đi tới đưa điện thoại di động cho Giang Nhu.

Người phụ nữ không nghĩ tới Giang Nhu cũng có điện thoại di động, cô ta đương nhiên không ngốc, thời đại này có thể chịu mua điện thoại di động cũng không phải gia đình bình thường, huống chi cô ta nhận ra điện thoại trong tay Giang Nhu là hàng hiệu, giá vài ngàn, không giống điện thoại mấy trăm đồng trong tay cô ta.

Người phụ nữ thấy dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của Giang Nhu, còn tưởng rằng cô cũng có bối cảnh, do dự một hồi, đen mặt lôi con trai rời đi, "Coi như các người giỏi."

Bọn họ vừa đi, Giang Nhu tức giận nhét điện thoại di động về lại trong tay Lê Tiêu, "Người nào chứ?"

Tiểu Phượng ngược lại rất vui vẻ, ngẩng đầu lên sùng bái nhìn Giang Nhu, "Mẹ thật là lợi hại."

Giang Nhu nghe nói như thế, tâm tình tốt hơn một chút, nhưng vẫn nói: "Sau này ai bắt nạt con thì con đánh lại, đánh không lại thì bỏ chạy, về nhà nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con."

Nói xong nhìn thấy Lê Tiêu ở đây, bổ sung một câu, "Nói với cha cũng được."

Tiểu Phượng dùng sức gật đầu, "Mẹ, mẹ giỏi quá."

"Được rồi, đừng nịnh hót, mẹ mua kem cho con ăn để an ủi nào."

Lê Tiêu đi theo ở phía sau, lúc đi tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo.

Mãi đến tận khi nghe thấy con gái hoan hô một tiếng, anh mới thu hồi tầm mắt, trong mắt khôi phục nhiệt độ.

Giang Nhu ở phía trước gọi anh, "Tự nhiên anh đờ ra làm gì? Hỏi anh có ăn kem hay không?"

Lê Tiêu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, dừng một chút, trả lời một câu, "Không cần."

Giang Nhu gật đầu, không mua cho anh, mình và đứa nhỏ mỗi người một cái. Tiểu Phượng nếm thử một miếng kem, vui vẻ nói với Lê Tiêu: "Cha, kem ăn ngon."

Lê Tiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, cõi lòng mềm mại một chút.

Suy nghĩ một hồi, anh nhỏ giọng nói với Giang Nhu bên cạnh: "Cảm ơn."

Vừa nãy dáng vẻ của cô rất dũng cảm, mới có thể làm cho Tiểu Phượng nhát gan cười lên nhanh như vậy.

Giang Nhu nghe nói như thế sửng sốt một chút, nghiêng đầu qua nhìn anh, đối diện với con ngươi đen nhánh của anh, không nói lời khách sáo không cần cám ơn gì đó, mà đưa cây kem cầm trong tay tới, "Nếu như anh thật sự muốn cảm ơn tôi thì ăn cái này."

Giang Nhu không xác định kyd kinh nguyệt của nguyên thân có phải ngày kia không? Nhưng kinh nguyệt của chính cô sắp tới rồi, vừa nãy ăn hai miếng mới nhớ tới việc này, rất sợ bụng sẽ đau.

Lê Tiêu liếc nhìn que kem đã bị cô gặm gần một nửa, do dự một chút.

Giang Nhu cho là anh ghét bỏ, tức giận nói: "Ngay cả cơm thừa của tôi cũng ăn, còn ghét bỏ cái này?"

Lê Tiêu đành đưa tay nhận lấy, cắn một miếng kem, rất lạnh nhưng rất ngọt.

Ánh mắt lơ đãng xẹt qua người bên cạnh, phát hiện cô đang giơ tay che ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, đối diện tầm mắt của anh, cong con mắt lên nở nụ cười với anh.

Ngày hôm sau, Lê Tiêu chở Giang Nhu đi đón em gái.

Sáng sớm sau khi đưa đứa nhỏ tới trường mầm non, Lê Tiêu thuê một chiếc xe hơi, sau đó lái xe chở Giang Nhu vào thành phố.

Đến trại cải tạo, Lê Tiêu đi trước chào hỏi nhân viên một phen, một lát sau, nhân viên bên trong dẫn một cô gái gầy yếu đi ra, "Phó Tiểu Nguyệt, người nhà cháu tới đón cháu."

Giang Nhu đứng lên, nhìn thấy cô gái đến gần, cố gắng dùng tiếng nói dịu dàng nói: "Tiểu Nguyệt, chị là chị ba của em."

Phó Tiểu Nguyệt cúi đầu, không lên tiếng, cũng không nhìn cô.

Giang Nhu nhìn về phía Lê Tiêu ở bên cạnh.

Lê Tiêu: "Đi ăn cơm trước đi."


Bình Luận (0)
Comment