Lê Tiêu đi rót nước, Giang Nhu liền dẫn cô bé vào cửa, cô bé bịt mũi nhỏ giọng nói với Giang Nhu: “Mẹ, hôi quá.”
Có thể không hôi ư?
Giày bẩn dưới giường dường như chưa được giặt.
Giang Nhu đi tới bên giường của Lê Tiêu, cô không nhìn nổi, cúi người xuống gấp gọn quần áo trên giường anh.
Lê Tiêu trở về liền thấy bóng lưng bận rộn của cô, con gái rất hiểu chuyện học theo mẹ, nhặt giày dưới giường cha lên cất gọn.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, anh đột nhiên có phần nói không nên lời nói, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người khác đặt trong tim.
Giang Nhu đứng dậy bỏ quần áo đã gấp xong vào trong ngăn kéo bên cạnh, quay người lại liền thấy anh, thấy thần sắc anh khác thường, cười hỏi: “Sao vậy?”
Lê Tiêu lắc đầu, không nói gì.
Đợi chốc lát sau, Lê Tiêu và Giang Nhu cùng rời đi.
Lúc họ từ trong phòng đi ra, bên ngoài lại thêm hai nam sinh trẻ tuổi, ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh nhìn máy vi tính, nhưng chờ bọn họ vừa đi, mấy người đã ồn ào vây quanh Chu Kiến: “Anh Chu, vợ anh Lê đẹp thật đấy!”
“Anh ấy kết hôn từ lúc nào vậy? Sớm thật, em còn tưởng rằng anh ấy lớn hơn em vài tuổi.”
“Con gái của anh ấy cũng đẹp, chỉ là nhỏ quá.”
“Cút.”
Lê Tiêu dẫn Giang Nhu đặt phòng một khách sạn ở gần đó, lúc đặt khách sạn, Lê Tiêu đã đổi thành phòng đôi.
Giang Nhu nhìn anh với vẻ lạ lùng, Lê Tiêu không giải thích quá nhiều.
Sau đó buổi tối Giang Nhu mới biết, Lê Tiêu đợi con ngủ rồi thì ôm người lên chiếc giường bên cạnh.
“...”
Giang Nhu xấu hổ kéo chăn lên, che khuất nửa gương mặt: “Anh làm gì thế?”
Lê Tiêu liếc mắt nhìn cô, sau đó nằm bên cạnh cô.
Khuôn mặt Giang Nhu hồng hồng, qua một lúc lâu, cô không nhịn được nói: “Anh cứ nhìn em mãi làm gì?”
Lê Tiêu nghe nói như thế không chỉ không thu tầm mắt lại, còn do dự vươn tay ôm lấy Giang Nhu.
Thân thể hai người đều cứng đờ. Tim Giang Nhu đập rộn lên, nín thở không dám nói lời nào, cuối cùng đỏ mặt cẩn thận vươn tay ra cũng ôm lấy anh.
Lê Tiêu cảm nhận được động tác của cô, tay ôm cô càng chặt hơn.
Hai người đều không nói chuyện, vẫn là Giang Nhu không nhịn được mở miệng trước: “Anh có thể nhẹ hơn không?”
Cô sắp không thở được rồi.
Lê Tiêu khẽ ừ một tiếng, anh bớt đi một ít lực nhưng vẫn hơi chặt.
Giang Nhu đợi nửa ngày, chỉ nghe thấy đỉnh đầu truyền đến một câu: “Ngủ đi.”
“...”
Haizz, làm cô căng thẳng cả nửa ngày.
Giang Nhu ở bên này chơi rất vui vẻ, buổi sáng hôm đi Lê Tiêu tiễn bọn họ, bọn họ đi tương đối sớm, lúc đến bến xe bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng.
Tuy là chỉ chơi vài ngày nhưng mang về không ít đồ, dùng một cái rương hành lý chứa, Lê Tiêu đặt rương hành lý ở dưới xe buýt, Giang Nhu và con gái đứng ở một bên chờ.
Lúc lên xe, Giang Nhu đột nhiên xoay người, nhón chân lên hôn một cái lên môi anh thật nhanh.
Lê Tiêu trực tiếp ngây ra tại chỗ.
Chờ anh phản ứng lại, Giang Nhu đã chạy lên xe, anh dừng một chút, sau đó đi về phía sau mấy bước.
Giang Nhu và con ngồi ở bên cửa sổ, mắt sáng ngời nhìn anh.
Cô bé còn cố gắng vẫy tay: “Cha phải ăn đủ bữa đấy.”
Ánh mắt Lê Tiêu trở nên nhu hòa: “Đến nơi thì gọi điện thoại cho anh, tết anh sẽ về.”
Giang Nhu cười, con mắt cong cong.
Chuyến này chơi rất vui vẻ.
Sau khi về đến nhà cô bé nhìn chằm chằm lịch mỗi ngày, ngóng trông tết cha trở về.
Lúc sắp đến tết, Lê Tiêu tương đối bận rộn, ban đầu anh dự định đầu tháng Giêng sẽ trở lại, nhưng sau đó nhận được một khoản đơn tương đối lớn nên kéo dài một vài ngày.
Giang Nhu liền dứt khoát tự mình chuẩn bị hàng tết, Vương Mẫn Quân – con gái thím Vương sát vách - vừa được nghỉ đã trở về, tính cách tương đối an tĩnh, nghe thím Vương nói trước đây con gái mình rất cởi mở, từ sau khi cha mất liền trở nên không thích cười nữa.
Nhưng con người rất tốt, trở về còn mang quà cho Giang Nhu, biết cô chuẩn bị thi vào đại học, còn giúp Giang Nhu hỏi mượn sách từ giáo viên cấp ba.